28.12.11
Tự (I)
Đôi khi nhắm mắt lại, tôi chỉ muốn tưởng tượng trong đầu cái cảnh mình sẽ như thế nào khi rơi từ đỉnh một tòa nhà cao hơn 100 tầng xuống đất.
Chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì tôi chạm đất, nghĩ tới thôi cũng đã thấy rợn người rồi. Cái tôi tò mò nhất, lại là cái cảm giác ở giữa lưng chừng của không trung. Những lúc đó, chúng ta sẽ suy nghĩ về điều gì nhỉ? Hay thậm chí có bất kỳ một suy nghĩ nào "chạy" được trong đầu vào cái giây phút đó không? Tôi chưa hề biết một người nào đề cập về chuyện đó. Trong cả lúc tưởng tượng, tôi cũng cực kỳ tò mò với những suy nghĩ đó, liệu trong cái khoảng khắc đó, tôi sẽ suy nghĩ về cái gì? Quá khứ, hiện tại? Tương lai chắc chắn là không rồi. Liệu tôi có suy nghĩ về những mối quan hệ, về bạn bè và về cả cái nguyên nhân khiến tôi phải "tung bay" giữa trời như thế không?
Nếu phải suy nghĩ về những mối quan hệ thì trong cái giấy phút ấy, mối quan hệ nào sẽ khiến tôi lưu luyến nhiều nhất? Và liệu có chăng cái cảm giác lưu luyến? Xét cho cùng, chắc chắn sẽ có một lý do để một người gieo mình từ một tòa nhà cao cả trăm tầng xuống mặt đất, và lý do đo ắt hẳn phải bắt nguồn từ một mối quan hệ. Có lẽ khởi nguồn cho "cú nhảy" là sự đau đớn và kết thúc chỉ còn là sự trống rỗng. Cuộc sống là một chặng đường dài và lẽ sống của mỗi người là làm thế nào để đi hết đoạn đường đó. Có những người cứ bước đi mãi và mang trên mình cả một mạng lưới dày đặt của các mối quan hệ xã hội. Ngày qua ngày, những mạng lưới đó cứ như một cuộn chỉ rối và thắt chặt cái cổ của họ lại lúc nào không hay. Để rồi; họ bức bối, ngột ngạt trong chính cái cuộn chỉ mà mình đã mang vào người. Và cách cuối cùng là tìm cách kết thúc cuộc đời của mình. Nhưng cũng có những người, cả đời họ bước đi trên con đường đời với sự cô độc và lẻ loi. Họ cứ thế mà bước đến độ mỏi mòn và héo hon bởi chính sự đơn độc của mình. Và rồi, lối thoát cuối cùng lại là "sự ra đi vĩnh viễn". Tréo ngoe nhỉ, vậy phải sống sao cho "vừa đủ" đây? Tưởng tượng, đến ngảy cả khi chết đi mà cũng phải suy nghĩ về những vấn đề như thế này thì quả thật, cuộc sống lúc đó chẳng khác gì địa ngục.
Hay tôi sẽ suy nghĩ về sự giải thoát, trong đầu lúc đó sẽ chỉ là những tiếng vang vọng, van xin sao cho mình "chạm đất" thật nhanh. Chỉ có thế, tôi mới thật sự được giải thoát? Sẽ không còn suy nghĩ, sẽ không còn vấn vươn hay băn khoăn về cuộc sống, về những mối quan hệ và về con người?
Có lẽ, suy nghĩ thế nào cũng không thật sự ổn cả. Mà đúng, làm thế nào để có được một sự yên ổn khi sự khởi nguồn của nó đã là sự chông chênh đên vô cực của một đời người? Tôi thật sự ngớ ngẩn mát rồi :)
Cuộc sống có những lúc thật khiến cho người ta khó mà không suy nghĩ. Càng suy nghĩ càng thấy mình có quá nhiều thứ để mà suy nghĩ. Và rồi cứ vậy mà tiến lên. Còn không chịu nổi? Thì dừng lại. Đầu hàng nó hay nghỉ ngơi để tiếp tục mà đi, tất cả phụ thuộc vào một sự lựa chọn. Lựa chọn nào cũng là quyết định của mình, thật khó cho người ngoài có thể nhìn vào để mà phán xét; mà hẳn nhiên họ sẽ phán xét, nhưng lúc đó chúng ta có thật sự quan tâm?
Thật sự, chỉ mong một điều duy nhất, sẽ không bao giờ tôi đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao cả trăm tầng với một mục đích duy nhất là nhảy xuống! À mà có khi lên đến đó, thấy cảnh đẹp quá, tôi lại quên mất cái ý định ban đầu cũng có. Mà muốn làm vậy, trước tiên phải kiếm chỗ nào có cái toàn nhà cao cả hơn trăm tầng cái đã. Việt Nam đã có chỗ nào có chưa nhỉ?
23.12.11
F.R.E.E
Tự do là gì? Đôi lúc tôi tự hỏi.
Tự do có phải là: trạng thái được làm bất cứ những gì do chính suy nghĩ của bản thân điều khiển mà không chịu tác động hoặc chi phối từ bất kỳ tác nhân nào.
Nhưng liệu như vậy có đủ và đúng? Chẳng phải suy nghĩ của chúng ta không ít thì nhiều đều nhận được sự tác động từ môi trường, từ suy nghĩ, từ hành động và cả từ cảm nhận của con người, sự vật xung quanh chúng ta hay sao? Vậy rốt cuộc thì có bao nhiêu người có thể được coi là tự do khi họ làm tất cả mọi việc dưới suy nghĩ và quyền quyết định của chính bản thân họ mà không hề chịu tác động của bất kỳ tác nhân nào? Và bao nhiêu người có thể phân biệt được những điều đó?
Hay tệ hơn là tất cả chúng ta đều luôn mắc kẹt trong cái mạng lưới tác động qua lại lẫn nhau ấy mà không mảy may biết được rằng mình đang sống trong một chuỗi kết nối của các mối quan hệ xã hội. Liệu chúng ta có thể “tự do” khi ngày qua ngày đều nhận được sự tác động vô hình của các mối quan hệ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và thậm chí từ cả những người xa lạ. Và nếu thật sự, chúng ta không thể “tự do” từ gốc thì liệu chúng ta có đang “tự do”?
Làm những điều mình muốn được gọi là “tự do” hay làm những gì mình nghĩ là mình muốn mới là “tự do”?
Có đôi lúc tôi nghĩ, đã bao giờ tôi “tự do” quyết định một điều gì đó mà không cân nhắc đến những mối tác động mà quyết định đó có thể mang lại hay tác động của nó đến những mối quan hệ mà tôi đang có hay chưa? Thật sự, tôi không thể phân định rạch ròi điều đó!
Thật tuyệt khi bạn có thể “tự do” làm một điều gì đó đúng không? Không cần quan tâm đến những tác động qua lại của các chuỗi kết nối mà bạn vô tình mắc vào trong cuộc sống vốn dĩ đã phức tạp này. Không cần để ý đến những gì được và mất từ những việc làm đó. Tự do, nghe có vẽ thật gần gũi, nhưng thật sự mấy ai có được điều đó?
Trời đang mưa và bây giờ đã là hai giờ sáng! Tự do đã dẫn tôi đến với những dòng điên loạn này đây
18.12.11
Tí ti thôi nhé
Hôm nay chuyển sang dùng Timeline của Facebook và tình cở xem lại những gì mình đã ghi lại trên Mạng Xã Hội này, kỷ niệm tự nhiên ùa về như "nước lũ". Có những status, note, hình ảnh, khi xem lại khiến trái tim mình ấm áp và nụ cười nở rộng trên môi, nhưng cũng có những dòng chữ, những hình ảnh khiến tim mình thắt lại.
Thời gian trôi qua nhanh quá, và mình liệu có thay đổi?
Câu trả lời là có. Đọc lại những gì mình viết, những suy nghĩ của mình lúc vẫn còn là một cậu sinh viên trong trường Đại học, thật ra cũng không có gì khác với con người mình bây giờ lắm, nhưng có cái gì đó không còn thân thuộc nữa. Có cái gì đó thật sự mơ hồ nhưng mình cảm nhận rõ ràng rằng, mình đã không còn như trước đây. Còn khác như thế nào thì chịu, có lẽ ít điên hơn chăng^^
Cũng đã một năm rưỡi khi mình rời ghế nhà trường, có nhiều thứ đã diễn ra, vui có, buồn có, tức giận có, ganh tị có, thỏa mãn có, ức chế cũng có, nói chung là đủ tất cả các cảm xúc. Là người lớn đã khó thì làm người lớn có trách nhiệm lại càng khó hơn nữa. Trách nhiệm, nghĩa vụ và cả áp lực nữa, tất cả đều có thể làm biến đổi con người của mình theo những hướng mà đôi lúc chúng ta chẳng bao giờ ngờ tới. Đôi khi mình khát khao được quay trở lại thời sinh viên của mình chỉ để được vô tư theo đuổi những câu hỏi về cuộc sống, về tương lai mà không thật sự lo lắng cho nó. Nhưng có lẽ, đó cũng chỉ là những mơ ước của những phút giây yếu lòng mà thôi, chứ đường còn rộng, tháng ngày còn dài và cũng còn rất nhiều điều lý thú đang còn chờ đợi mình phía trước, tương lai lúc nào cũng thú vị khi tự tay mình khám phá hơn là ngồi nghĩ về nó.
Xem lại chặng đường mình đã đi qua bằng những câu chữ, những câu chuyện mình đã kể với cảm xúc và tình cảm của mình cứ như là một cuốn phim quay chậm với thật nhiều cung bật cảm xúc. Ngày ngày qua đi, có những người bạn đến với cuộc đời ta và cũng có những người lại cất bước ra đi. Trái tim của một con người dường như chẳng bao giờ đủ lớn để có thể ôm trọn tất cả những người bạn của mình, họ đến rồi đi, tự nhiên như không khí và hơi thở, tuy nhiên dù thế nào thì những kỷ niệm hỏ để lại thì thật sự không bao giờ có thể quên được. Có những người bạn cứ vậy mà tiến lên cùng mình, họ không bao giờ dừng lại, họ bước đi trên con đường riêng của họ với những suy nghĩ và ước mơ hoàn toàn khác. Có những người bạn, cứ thế mà đứng lại với thời gian và không gian. Những giọt nước mắt đã rơi và tình cảm cũng cứ thế mà vơi dần đi năm tháng.
Tuổi trẻ thật sự là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của một người. Thật sự là như vậy.
Chỉ tí tí vậy thôi, dạo này mình chẳng có nhiều thời gian để viết cái gì cả, có lẽ mình cần "sống" thật sự nhiều hơn nữa để có cái mà nghĩ đến và viết thôi :)
Cho một ngày với những kỷ niệm tràn về
4.12.11
Cho tháng 12
Thực lòng mà nói, giữa mưa và tôi có một mối quan hệ phải gọi là “mưa nắng thất thường” đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Về căn bản, tôi thích tiết trời như thế này vào những ngày của tháng 12, ngày thì ngắn mà đêm thì dài đến vô tận. Không khí lạnh cứ vậy mà làm đặc lại cả hơi thở của mọi người. Và tôi cũng thích mưa, thích những cơn mưa phùn dai dẳng, không ầm ĩ nhưng dai dẳng. Tôi thích cái cảm giác được đi dưới mưa, trong một cái áo khoác với chiếc mũ nối liền với áo, cứ vậy mà choàng mũ lên thì chẳng sợ ước tóc, và cứ thế mà tung tăng đi lại. Những lúc như vậy, thực sự tâm hồn tôi dường như chẳng còn ở trong cơ thể nữa mà cứ thế bay nhảy ở tận đâu đâu ấy, nói chung là rất thoải mái.
Nhưng mà tôi cũng ghét mưa, ghét những cơn mưa to như thác, những cơn mưa tối đất tối trời khiến cho những người đi đường không thể trông thấy được cái gì trước mặt cho nó rõ ràng và tôi ghét những nổi buồn mà những cơn mưa mang lại. Cứ nghỉ đến những buổi sáng lạnh ngắt, nhìn ra bên ngoài là một bầu trời xám ngắt với tiếng mưa rơi ầm ỉ, quả thật chẳng có gì buồn hơn thế để bắt đầu một ngày mới. Có khoảng thời gian, tôi cứ gối đầu lên gối mà nhìn mưa rơi cả ngày, không suy nghĩ, không định hình được một cái gì, chỉ ngồi vậy mà nhìn. Tôi ghét cái cảm giác đó, cảm giác mình không thể nhìn thấy một cái gì rõ ràng, hoặc một cái gì đó để bám víu vào.
Đôi khi nghỉ lại, tôi thấy mình thật mâu thuẫn, nhưng có người nào mà chẳng vậy đúng không? Mong muốn một điều gì đó, nhưng lại đi làm một điều gì đó khác, để rồi lại đau buồn vì một cái gì đó khác nữa. Con người, thật sự là một tạo vật khó hiểu.
Vậy là những ngày đầu tiên của tháng 12 đã đến, cũng là dấu hiệu về một sự kết thúc của môt năm, nhanh thật, một năm sắp qua đi rồi đấy, đã làm được gì chưa nhỉ?
Cho những ngày lạnh đầu tiên của tháng 12…
24.10.11
Khi những mùa vui đi qua
Đã hết rồi những ngày mà niềm vui chảy dài như suối nguồn, đã hết rồi những ngày nhìn đâu cũng thấy một màu tươi sáng và cũng đã hết rồi những ngày trong mắt nhau tình yêu còn hơn cả thế giới, hơn cả cuộc sống
Đề rồi ở lại sau đó là nước mắt, sự già dặn, sự thương xót và câu hỏi: “Liệu lịch sử có lặp lại?”
Nhân một buổi trưa cúp điện, ba mẹ con quay quần bên bàn ăn với nổi cơm cũng lâu đến cả ba thế kỷ không nấu bằng nồi cơm điện, vừa ăn vừa bàn chuyện mà theo lời mẹ tôi là “thời sự trong và ngoài nước”. Tôi vừa ăn vừa nghe bà kể…
Mẹ tôi có một người đồng nghiệp, cũng là giáo viên mầm non. Cô thua mẹ tôi một vài tuổi. Cô giống mẹ tôi ở chỗ là hiện tại không có chồng, chỉ có khác chồng mẹ tôi thì chết còn chồng cô thì bỏ cô ra đi như một cái mềnh rách để chạy theo một cuộc sống mà theo lão là “đời còn nhiều thú vui”. Cô giống mẹ tôi ở chỗ cô có hai đứa con, đứa đầu lớn hơn tôi một hai tuổi, đứa sau lớn hơn em tôi ba bốn tuổi gì đấy, chỉ có khác là đứa con đầu của cô giờ là kẻ đầu đường xó chợ, phá làng phá xóm và ra tù vào tội, chỉ mới quay ra làm ăn được một hai năm gần đây; đứa thứ hai thì thần kinh có vấn đề, dở dở ương ương cả ngày không làm gì chỉ đi chọc phá người ta để rồi bị họ dí đánh.
Cô cũng như mẹ tôi, khao khát tìm cho mình một tình yêu thương, một vòng tay che chở. Nhưng chỉ có khác là cô không tự chủ được bản thân mình, cô lao mình vào những cuộc vui, những cuộc hẹn hò, những câu lạc bộ cầu lông, những trò chơi “vờn bắt lẫn nhau”. Cuộc đời hậu ly dị của cô là những ngày tháng dài của sự đau khổ, cô độc và lại đau khổ.
Những đứa con chưa bao giờ là chỗ dựa, chưa bao giờ là niềm tự hào mà là sự bối rối trước những lời mắng chửi của hàng xóm láng giềng, là sự xấu hổ trước những trò sốc nổi tuổi mới lớn là sự đau đớn khi những lời lăng mạ, chửi bới từ những đứa con như những con dao đâm thẳng vào tim cô. Là sự đau xót khi chứng kiến con mình vào tù vì tông xe bỏ chạy. Là sự tủi hổ trước những lời nói ra nói vào của đồng nghiệp trên trước. Tất cả, thật sự là một đống hỗn loạn. Nhưng trách ai được đây? Trách cô đã quá yếu mềm, trách cô đã không biết dạy con hay trách cô vì cô chỉ là một người phụ nữ?
Đứa con ra tù! Những lời nói ăn năn. Những lời hứa tu chí làm ăn. Sự tha thứ và rộng vòng tay đón nhận từ cô như mở ra một cách vô điều kiện và đầy bản năng. Của một người làm mẹ.
Và rồi, nó yêu. Cô gái đó cũng chẳng có nghề ngỗng gì. Cả hai đứa cứ thế dắt nhau về sống. Nhà ngoại phản đối, từ con. Rồi thì một cái đám cưới nhỏ nhỏ trong gia đình nội. Mừng đôi uyên ương.
Và rồi, lại túng quẫn vì nghèo, lại say, nó lại thượng cẳng chân, hạ cẳng tay lần này không chỉ với mẹ nó và còn với cả vợ nó. Và rồi lại làm hòa, lại lao vào nhau. Cô gái có bầu. Hai lần. Hai đứa con bụ bẩm, xinh xắn được chào đời.
Chúng nó chia tay nhau. Cô gái bỏ đi làm gái bao hạng sang. Nó lao vào một cuộc tình mới. Cô đồng nghiệp của mẹ tôi đón hai cháu về nuối trước sự khước từ của nhà ngoại chúng nó. Vậy là tiếp tục, cô vác lên vai hai gánh nặng mới của cuộc đời.
Nó, thằng con lớn của cô. Kẻ mà cô từng nghĩ rằng sẽ là một niềm tự hào của cuộc đời cô. Kẻ mà tôi thoáng hình dung lại cái hình ảnh thưở niên thiếu, nơi tôi đã từng trông thấy hắn, thật hiền. Kẻ mà giờ đây, lại ôm ấp trong tay một cô sinh viên cao đẳng với cái bụng bầu 3 tháng. Tiếp tục bị chối bỏ bởi gia đình của cô gái. Mẹ tôi được cô đồng nghiệp đó nhờ vả ra Huế để nói giúp cô, nói để gai đình đó chấp nhận đám cưới, cô hứa sẽ mang hai mẹ con cô gái đó về nuôi nấng và chăm sóc. Mẹ tôi từ chối! Thật sự chỉ có điên mới làm như vậy. Bởi, chẳng mấy chốc cuộc tình kia rồi sẽ qua đi. Thằng bố sẽ bỏ đi tìm kiếm những niềm vui mới, con mẹ sẽ bỏ con cho bà nội nuôi để chạy theo tương lai của cuộc đời mình. Và rồi, rốt cuộc, đứa cháu phần cô.
Hai đứa cháu hiện tại của cô, một đứa bảy tuổi, một đứa 3 tuổi. Con bé bảy tuổi khôn đáo để. Nó lớn và già dặn đến khủng khiếp. Nó giúp cô làm việc nhà, nó chăm em và nấu cơm để đỡ đần cô. Có lần cô có hẹn đi chơi, nấu sẵn đồ ăn và cơm để ở nhà cho hai chị em nó ăn. Cô đi trong vội vã và quên bấm nút nồi cơm điện. Đến giờ ăn, con em đói bụng đòi cơm, con chị dọn cơm ra thì nồi cơm chỉ toàn nước. Nó lột mì gói khô cho con em ăn. Con em không ăn, chỉ khóc. Con chị đánh con em, càng đánh nó càng khóc; khóc cho đến khi mệt nhòi và ngủ thiếp đi. Con chị để em nằm đó, gói mì gói vẫn để mở đấy, lấy bài vở ra học. Vừa viết bài vừa khóc. Bà nộii nó về hỏi sao cả nó lẫn em đều khóc, tại sao lại không ăn cơm. Sau khi kể hết mọi chuyện với bà nội, nó òa ra khóc và nói: “Nếu có mẹ con ở đây thì con đã không đánh em và để nó khóc như vậy”
Có lần khác, nó cứ mở tủ lạnh ra chơi và để vậy, cuối tháng tiền điện nhảy lên đến 200 ngàn. Cô đồng nghiệp của mẹ tôi la nó. Cô nói cứ như vậy tiền đâu ra mà cô nuôi được bọn chúng. Ngày hôm sau, con bé từ chỗ đang học bán trú và ở lại trưa ở trường. Nó bỏ về nhà trong buổi trưa. Cô ngạc nhiên và hỏi sao nó lại về. Nó hồn nhiên trả lời: “Từ nay con không đi học bán trú nữa đâu, bà nội sẽ không tốn tiền và có tiền để trả tiền điện”
Rồi có lần khác nó ôm bà nội nó và nói: “Nội ơi, con sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này lớn lên đi du học. Co sẽ đi du học, vừa học vừa làm để gời tiền về nuôi bà nội”
…
Nghe tới đó, nước mắt tôi ở đâu cứ chực trào ra. Tim tôi thắt lại như có bóp chặt lại và tôi nghẹn lời đến không thể nói nên lời. Trời ơi, sao mà đau khổ đến vậy. Trời ơi, sao mà người ta có thể vui vẻ, có thể sung sướng, có thể tận hưởng trong cái phút giây ấy để rồi bỏ mặc tất cả, bỏ mặc cả trách nhiệm với những hình hài bé bỏng ấy. Bỏ mặc chúng như thể quên luôn cả sự tồn tại của chúng. Để rồi, chúng phải tự lớn lên trong tâm tưởng của mình, phải già dặn đi. Rồi đây tương lai của hai đứa bé gái ấy sẽ ra sao? Liệu cô đồng nghiệp ấy của mẹ tôi có thể nuối chúng lớn lên và “trưởng thành” hay không? Hay lại tiếp tục, cô sẽ “tiếp tay” để chúng đi theo vết xe đổ của ba mình.
Tôi tự hỏi, liệu lịch sử có lặp lại hay không? Và còn đứa nhỏ trong bụng cô sinh viên cao đẳng kia thì sao? Rốt cuộc, nó có được cho mình một người mẹ thật sự hay không? Hay nó sẽ giống như hai người chị cùng cha khác mẹ của nó, từ khi sinh ra đã có một con đường dài và cô độc đón chờ nó rồi?
Khi những mùa vui đi qua, khi những niềm hạnh phúc và dục vọng tầm thường. Có mấy ai đủ trách nhiệm và trưởng thành để đón nhận lấy kết quả của những thời phút huy hoàng ấy? Liệu chăng, có mấy ai biết được, đằng sau những ngày vui ấy lại là sự bất hạnh và một tương lai có thể không bao giờ tươi sáng, của những cô bé, cậu bé. Vốn sinh ra đã bị ruồng bỏ.
Liệu lịch sự có bao giờ lặp lại?
23.10.11
Why Ask?
Có một người lính, trong một buổi đi tuần cùng đồng đội của mình, anh nghe một tiếng rít chói tai sau lưng, và điều cuối cùng anh được biết, đồng đội của anh đã nằm đó, câm lặng vĩnh viễn. Trong những ngày tháng sau đó, người lính luôn sống trong tâm trạng tuyệt vọng, chán chường. Anh hoang mang về ý nghĩa của cuộc sống, hoang mang về chính bản thân mình. Đến một ngày, anh gặp người chỉ huy trưởng của mình vả hỏi: "Tại sao vào đêm đó, người nằm xuống không phải là tôi? Nhất định phải có ý nghĩa gì đó trong tất cả những chuyện này!". Người chỉ huy trưởng lặng lẽ nhìn người thanh niên trước mặt, đôi mắt đượm vẻ u buồn, ông thở dài và trả lời: "Tại sao anh lại phải luôn thắc mắc về điều đó như vậy?"
Con người luôn có xu hướng mắc kẹt trong cái suy nghĩ của mình về cuộc sống, về ý nghĩa của điều này điều nọ hay về ý nghĩa của chính những sự kiện đang xảy ra xung quanh chúng ta mỗi ngày. Chúng ta tự vấn mình, chúng ta dằn vặt trong những ý nghĩ và chúng ta hoảng sợ với những thứ đang diễn ra. Tất nhiên không phải tất cả đều như vậy, nhưng có một con số không nhỏ con người đang phải dằn vặt với bản thân hằng ngày để tự đặt cho mình câu hỏi và cũng tự cố gắng trong mệt mỏi để trả lời chính câu hỏi đó: "Tại sao điều này lại xảy đến với tôi? Điều này có ý nghĩa gì với cuộc sộng của tôi?"
Nhưng rốt cuộc, có bao nhiêu người ngồi lại và suy nghĩ về một câu hỏi đơn giản hơn: "Tại sao phải thắc mắc nhiều như vậy?". Tại sao phải quan tâm nhiều như vậy đến ý nghĩa của những chuyện đang diễn ra xunh quanh cuộc sống của chính chúng ta? Tại sao phải luôn cố gắng tìm ra cho bằng được "mục đích sâu xa" của những sự việc ấy? Liệu thật sự điều đó có đáng giá đến mức chúng ta phải tiêu hao cả về mặt sức lực và tâm trí cho nó nhiều như vậy?
Có một điều hết sức rạch ròi giữa sự tò mò và sự dằn vặt mong muốn tìm kiếm cho ra ý nghĩa của tất cả mọi sự kiện. Sự tò mò thôi thúc con người ta khám phá ra những điều mới mẻ về cuộc sống. Chỉ có sự dằn vặt là đốt cháy tâm hồn từ tận sâu căn tủy. Chúng ta cứ mãi "chạy theo" những ẩn số vô định của cuộc đời ấy một cách vô vọng mà chưa chắc đã bao giờ ngộ ra được những điều mà chúng ta cho là "chân lý của đời mình". Chúng ta phí hoài thời gian để tận hưởng, để sống một cuộc sống đầy bất ngờ, thú vị và lắm thăng trầm.
Cuộc sống là hơi thở. Chúng ta hít vào, cảm nhận và sống! Không lẽ lại phải đi tìm ý nghĩa của việc hít vào thở ra ấy từng ngày ư? Như vậy há chẳng phải là mệt mỏi lắm sao?
Nếu bạn gặp may mắn, hãy tận hưởng nó, hãy sống những thời khắc tuyệt vời nhất với sự may mắn ấy. Nếu bạn đau khổ hãy dành sức lực để vượt qua những nổi đau ấy, để mà vươn đến những cung bậc cảm xúc khác nhẹ nhàng hơn. Tốn công tốn sức tìm hiểu ý nghĩa của những thời khắc như thế này chẳng khác gì đi mò kim dưới đáy bể.
Người lính trẻ trong câu chuyện kia, anh đã không nhận thấy rằng mình thật sự may mắn đến chừng nào, anh quá đắm chìm trong những thắc mắc về số phận, về cuộc đời mà quên mất rằng anh đang được "thở", đang được "đi lại" và được "sống". Có lẻ người có quyền thắc mắc về số phận của mình phải là người đồng đội đã nằm xuống của anh, thế nhưng người chết thì chẳng thắc mắc được gì nữa đây?
À mà tự nhiên lại thấy mình vớ vấn, mắc gì phải thắc mắc!!!
17.10.11
Hành trình của những trái tim đơn độc và sự phủ phàng, tàn nhẫn của xã hội và cái đẹp
Trong chúng ta, không ít lần đã phái đối diện với cái thời khắc cô đơn nhất trên cuộc đời này. Cô đơn đến độ cho dù có đứng giữa một rừng người, cho dù có cười nói với cả đám người hay cho dù có ôm ấp một ai đó trong tay, ta vẫn cảm thấy sự trống rỗng đến mệt mỏi, vẫn cảm thấy cô đơn đến tận cùng, để rồi sẵn sàng lao vao vòng tay của bất kỳ kẻ nào quan tâm đến mình, cho dù sự quan tâm đó là có chủ đích.
Cuộc sống này là một hành trình đơn độc mà mỗi người phải tự tìm ra cho mình một lối đi riêng, con đường đó có thể đúng với một số người này nhưng lại là sai hoàn toàn với vài người khác, âu đó cũng chỉ là những quan niệm tương đối, cái quan trọng là một khi đã bước đi trên con đường mình đã chọn, bạn có đủ can đảm để rẽ sang lối khác? Con đường sống đã vậy thì con đường tìm kiếm cho mình một hạnh phúc thật sự lại càng khó khăn gấp trăm lần, và nó lại càng khó khăn khi bạn cho rằng mình khác biệt với người khác hay cũng có thể cả xã hội này cho rằng bạn là một cá thể khác người. Một khi đã mang cái quan niệm đó trong tâm trí, trong tâm tưởng và trong cả cách nhìn vào cuộc đời, thì con đường trước mắt chẳng thể nào tươi sáng. Đã có kẻ vẫy vùng trong sự tăm tối đó để rồi như con thiêu thân lao vào ngọn lửa của dục vọng, có vẻ bỏ chạy để tìm kiếm sự thanh thản, có kẻ chạy từ vũng lầy này sang vũng lầy khác và mắc kẹt trong sự giam cầm của các thế lực độc ác, cũng có kẻ tôi luyện thành một khối vững chắc để có thể chà đạp lên “con đường” của người khác để mà sống, và cũng có kẻ hồn nhiên đến ngỡ ngàng, cứ thế mà chu du từ điểm này đến điểm khác của sống, cứ thơ ngây như một kẻ điên mà sống, có thể vì vậy mà cuộc đời bỏ quên những người như vậy chăng?
Cuộc sống này vốn không phải là màu hồng, nó cũng chẳng có 7 màu như một cái cầu vồng mờ nhạt chỉ xuất hiện sau những mưa chóng vắng. Nó là sự hỗn tạp của các màu sắc, sự pha trộn của tất cả mọi thứ. Cuộc sống ở các thành phố lớn là thiên đường và là địa ngục của người dân. Bạn có thể tìm thấy những con quỷ trên cái thánh địa thiêng liêng đó, mà đôi lúc cả thiên thần cũng mang trong mình trái tim của lũ ác ma máu lạnh. Bạn có thể cảm nhận rõ sự phủ phàng của cuộc sống khi người mà yêu thương nhất cũng chính là kẻ mình căm ghét nhất trên cuộc đời này. Bạn cũng có thể cảm nhận được sự nghịch lý của cuộc đời này khi người mình nhận ra mình yêu thương họ biết bao nhiêu lại cuối cùng là người mình không thể giữ cho riêng mình. Sự phủ phàng một lần nữa còn hiện diện trong cái cách mà con người đối xử với nhau. Bạn có thể thấy một lũ thú đội lốt người xông vào “hút máu” một người phụ nữ đã bị vùi dập biết bao nhiêu bởi sóng gió cuộc đời - kẻ đường cùng chẳng còn gì ngoài “cái trôn” để nuôi miệng. Để rồi, vì không thể chịu đựng được hơn nữa sự tàn bạo, sự khủng khiếp và để bảo vệ cho cái mà cô ta cho rằng đó là một điều tốt đẹp trong cuộc sống của mình, cô lao vào chống trả, cô đánh, cô giết và cuối cùng, 15 năm bốc lịch đợi cô dưới cuối cong đường. Một lần nữa, bạn cũng có thể phải lau nước mắt khi thấy cuộc sống đã dội một gáo nước lạnh vào cuộc đời của chính mình, thấy mình bấn loạn vì tình yêu, thấy mình đã mất sạch niềm tin vào tất cả mọi người. Thấy mình không thể giữ nổi tình yêu lớn nhất của đời mình. Thấy mình vùng vẫy trong cái cảm giác muốn níu kéo hạnh phúc bằng những cố gắng vô vọng và cả nguy hiểm, để rồi cái giá phải trả, đôi lúc là cả sinh mạng của mình. Mọi thứ thật sự là phủ phàng và tàn nhẫn.
Nhưng rồi, trên cái hành trình đó, cũng có những giây phút thật đẹp, những giây phút mà bạn tưởng chừng mình đã vô tình lạt bước vào thiên đàng của hạnh phúc. Cái giây phút bật chợt cảm thấy ấm áp cả cõi lòng bởi cuối cùng, mình cũng tìm ra được một tình yêu thật sự. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn khi lần đầu tiên tìm ra được một mục đích rõ ràng cho một giai đoạn nào đó trong cuộc đời mình. Cảm giác ngập tràng niềm tin vào một người bạn, một người đồng hành có thể an ủi sự cô đơn đến lạc lõng của chính mình. Cảm giác được che chở được quan tâm đến từ một người hoàn toàn xa lạ và cả cái cảm giác vỡ òa khi biết được, mình vẫn còn là con người, mình vẫn còn được yêu. Cái đẹp vẫn luôn hiện diện ở khắp mọi nơi, nó như những chiếc bong bóng xà phòng, rất mỏng manh nhưng thật sự đẹp. Cái ánh sáng lấp lánh 7 sắc cầu vòng tỏa ra chúng cứ như những tia hy vọng không bao giờ tắt. Dẫu có đau đớn, có bất hạnh, có chán chường, thì sự ấm áp đó, sự đẹp đẽ từ cuộc sống đó là những nguồn động viên lớn lao cho mỗi con người trên chính đoạn đường đơn độc của mình. Và điều tuyệt vời nhất, đó chình là bạn có quyền lựa chọn bước đi trên con đường của mình. Số phận không đẩy bạn đi mà chỉ đẩy bạn đến những lựa chọn, chọn như thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào bạn.
Đó là những gì tôi cảm nhận được từ bộ phim Hotboy Nổi Loạn của đạo diễn Vũ Ngọc Đãng. Tôi thật sự ước rằng giá như bộ phim giảm bớt những câu thoại mang đậm tính chất kịch nỏi thì quả thật, đây chắc chắn sẽ là một bộ phim xuất sắc của Việt Nam trong việc miêu tả được cái thần và cảm xúc trọn vẹn của nhân vật. Bộ phim đã mang lại cho tôi những cảm xúc thật sự đậm nét và rõ ràng, tôi đã cảm nhận được rõ ràng rằng cái mà tôi đang xem trên màn ảnh rộng kia thật sự là cuộc sống chứ không phải là một phiên bản copy kệch cởm từ cuộc đời. Thật sự cảm ơn BHD và anh Đãng đã mang lại một bộ phim đầy cảm xúc như vậy cho điện ảnh Việt Nam. Tất nhiên đây không phải là bộ phim xuất sắc nhất, cũng không phải là bộ phim có cấu trúc hợp lý, nhưng thật sự đây là một bộ phim giàu cảm xúc nhất của Việt Nam từ trước đến nay.
Qua bộ phim tôi đã có được cho mình những câu chuyện, những dòng suy nghĩ và mạch xúc cảm tuyệt vời. Tôi tận hưởng chúng, suy nghĩ về chúng như những nét cắt từ cuộc sống. Ở đâu đó, tôi cảm nhận được một sự kỳ lạ rằng tôi có thể chứng kiến sự tàn nhẫn ghê gớm của cuộc sống, nhưng mặt khác, tôi lại nhìn thấy sự tươi đẹp tuyệt vời của nó. Cứ như là mình đi từ điểm cực đoan này đến điểm cực đoan khác trong cuộc sống vậy. Nhưng đó thật sự là một trải nghiệm đáng có, bởi bạn không thể nhìn thấy được sự tuyệt vời của cuộc sống nếu thiếu đi sự tàn nhẫn và phủ phàng. Nhưng phải nỏi rằng, cái gì phủ phàng thì luôn phủ phàng và thật sự tàn nhẫn, nhưng điều đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất thì thật sự là tuyệt vời! Đó quả thật là một cuộc sống thú vị.
*Tiêu đề ăn theo tên bộ phim Hot boy nổi loạn và Câu chuyện về thằng Cười, cô gái điếm và con vịt. Nên đi coi vì thật sự rất đáng để coi và cũng là ủng hộ điện ảnh nước nhà :D. Tuy nhiên ai có định kiến về TGT3 thì cần chuẩn bị tâm lý nghe :))
*Trailer của phim:
16.10.11
Giấc Mộng Lớn
* Tựa đề của note không liên quan gì đến bài hát hoặc tất cả những gì liên quan đến album ca nhạc của Lê Cát Trọng Lý
1. Đôi khi mình cảm thấy đối với mỗi con người, thật vất vả biết bao khi phải "gồng mình" mang trên lưng một giấc mơ, một ước mơ lớn. Nếu bạn không có một giấc mơ, một mơ ước lớn nào thì sao? Nếu bạn không quan tâm đến việc mình có một giấc mộng lớn thì sao? Tất cả những gì bạn muốn chỉ là một ước muốn nhỏ nhoi, đơn giản thậm chí tầm thường thì sao? Bạn có đủ can đảm trả lời câu hỏi: "Vậy giấc mơ lớn nhất của bạn/anh/chị/cháu là gì?" bằng một câu trả lời thẳng thừng: "Mình/cháu/tôi chả có ước mơ nào lớn cả, chỉ mơ đến những điều bình thường như có đủ ba bữa cơm một ngày, được ngủ đủ chừng đó tiếng một ngày, được kiếm và được tiêu những đồng tiền của mình và được ở cạnh những người mình yêu quý.", hay bạn sẽ sợ hãi bằng cách co người lại, hồi hộp vì sợ người đối diễn sẽ nhìn bạn một cách khó hiểu và nhú vai: "Ồ, có vẻ đơn giản nhỉ!", để rồi sau đó bạn sẽ bịa cho mình một giấc mơ "lớn": "À và tôi cũng có một giấc mơ lớn đó là tôi sẽ trởn thành blah blah, tôi sẽ làm được blah blah...". Chà, như vậy chắc hẳn sẽ mệt mỏi lắm nhỉ? Mang trên mình những "giấc mơn lớn" và bản thân đó cũng chả phải là giấc mơ của mình há chẳng phải vất vả sao? Đôi khi mình thấy thật buồn cười, bởi có quá nhiều người đã nói với nhau rằng: "hãy là con người của chính bạn, hãy dám mơ ước, hãy làm những gì thể hiện rõ nhất con người của bạn", để rồi đến khi họ chứng kiến chúng ta thể hiện rõ mình là ai, mơ ước những gì mình chỉ muốn mơ ước, và làm những gì chỉ mình muốn làm, thì họ lại quay ngược lại "đánh giá" chúng ta, đến lúc đó thì ai quan tâm chứ?
2. Đôi khi, tôi chỉ muốn mình như một cánh chim có thể bay lượn một cách tự do từ nơi này đến nơi khác, được chứng kiến những gì khác lạ, được nhìn thấy cách người này sống, cách người kia thể hiện con người của mình, hay chỉ đơn giản là được cảm nhận trái đất này vẫn đang quay.
3. Những điều "muôn năm cũ" luôn là những khuôn màu đẹp đẽ của cuộc sống. Chúng không rực rỡ, không sống động như những nét chấm phá của hiện tại, không tươi sáng và đầy màu hứa hẹn của tương lai; chúng mang sắc màu trầm lặng nhưng đậm sâu, đôi khi mang lại cảm giác dễ chịu, đôi khi mang lại sự lạnh lẽo, đau xót hay đôi lúc là một chút nuối tiếc. Thế nhưng những điều "muôn năm cũ" ấy luôn là thứ nằm trong máu, trong ký ức và trong hơi thở của mỗi chúng ta, bám riết lấy chúng ta, nuôi dưỡng chúng ta và làm chúng ta nhận ra rằng, hiện tại thật sự đáng quý giá.
4. Tình cảm và vật chất là hai khái niệm tách bạch nhau rõ ràng. Tình cảm không tạo nên vật chất và vật chất cũng chưa chắc mang lại tình cảm, nhưng chắc chắn một điều có vật chất thì tình cảm đã có thì sẽ có điều kiện để trở nên mặn nồng hơn, điều này đúng với tất cả thể loại tình cảm, từ tình yêu trai gái đến tình cảm gia đình... Miệng mà không đủ ăn thì cũng chẳng đủ "thiên thần" để có thể yêu thương và chăm lo cho những gì không phải là "mình".
5. Đôi lúc, nhắm mắt lại, thấy mình đã đặt chân đến nơi mình muốn đến, làm được những việc mình muốn làm và ở bên cạnh người mình muốn ở bên cạnh. Thật nhanh, thật ấm áp và hạnh phúc, để rồi mở mắt ra là một thật tế trước mắt, cũng đầy hứa hẹn nhưng đòi hỏi sự kiên trì và nhẫn nại, đó mới là thực tế, đó mới là cái đích để mình đến, đó mới là Giấc Mộng Lớn của mình.
12.10.11
Chữ và Lời
1.
Có những người có thể nói không ngừng nghỉ, nói với sự nhiệt thành, nói với sự hăng say và đôi lúc nói chỉ để nói. Mỗi lời nói là một trạng thái cảm xúc khác nhau, lúc vui tươi hào sảng, lúc chậm rãi nhẹ nhàng, lúc lại trầm bổng như một sự mất cân bằng một cách tự nhiên, lúc lại dữ dội bùng nổ và đôi lục lại ngắt ngứ, mệt mỏi. Họ nói chỉ để giải tỏa cảm xúc của mình, nói để được là mình, nói để biết mình vẫn còn tồn tại và nói để người khác biết rằng họ vẫn còn hiện diện. Họ nói để được “nghe thấy”
Lại có những người hiếm khi mở miệng bao giờ. Họ chỉ im lặng và quan sát. Đối với họ cuộc đời chỉ như những vòng quay chậm rãi và họ là vị khách đứng ngoài quan sát để rồi họ viết, viết với những cảm xúc dài vô tận. Từng câu chữ là những gì cô đọng, những chất chứa của tình cảm và cảm xúc. Ở đó có thể là sự vui vẻ, là sự sầu muộn, là sự phấn khích hay đôi lúc là sự mỉa mai châm biếm thâm sâu.
Có nhiều cách để làm người khác phải đau lòng. Lời nói, chữ viết, đều có thể cả. Một lời nói cũng có thể là một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim của người nghe, một câu chữ cũng có thể phát đạn xuyên thủng lồng ngực của người đọc. Dù bằng cách này hay cách khác, một khi muốn làm tổn thương người khác thì lời nói và câu chữ luôn là hai thứ vũ khí lợi hại.
2.
Đôi lúc tôi cảm thấy thật khó để nói cho người khác hiểu mình đang thật sự nghĩ gì, cứ mở miệng ra là trong đầu gần như bế tắc trong việc tìm được câu chữ thích hợp để họ thật sự hiểu và để họ không cảm thấy bị tổn thương hay đôi lúc, tôi lại chính là người bị tổn thương vì chính những lời mình nói ra. Đôi lúc tôi nói cứ như lên đồng, nói nhiều, nói dai và thành nói dại. Tôi nói cứ như thể khi mình dừng lại thì mọi thứ sẽ dừng lại không, không có gì có thể tiếp tục; mà đó chỉ là cái tôi nghĩ thôi nhé, còn thật sự thì dù tôi có nói nhiều hay im mỏ thì mọi người vẫn vui vẻ như thường, trái đất vẫn quay như không hề có chuyện gì. Đôi lúc, tôi chỉ biết ngồi im và nghe người khác nói chuyện với mình mà không thể mở bất cứ lời nào dù là để cảm thông hay chia sẽ, không phải vì tôi không muốn hay không thích, mà chỉ đơn giản là ngay tại thời điểm đó,thật sự là rất đau đớn để mở miệng ra, để tìm được một từ ngữ thích hợp. Cảm giác cứ như thể bạn ngồi đó, mở lớn hết cỡ trái tim mình để động viên và cảm thông với những người mình yêu quý, nhưng mỗi lời nói, mỗi từ ngữ họ nói ra cứ như những mũi tên cắm phập vào trái tim bạn vậy, và bạn chẳng hề có một cái gì để làm bình phong che chắn cho mình cả. Cảm giác thật sự là rất mệt mỏi.
Những lúc như vậy, tôi thường muốn chuyển cảm giác và suy nghĩ của mình thành câu chữ. Tôi muốn viết, muốn dốn tất cả tình cảm và những gì mình cảm nhận được vào từng chữ một. Tôi sẽ viết, viết một cách tự do, viết không suy nghĩ, viết chỉ cốt để cảm thấy được nhẹ nhõm, viết để môt phần nào đó giúp vơi đi những cảm xúc mà tôi đang có. Và một phần nào đó, viết để tự nhắc mình răng, mình cần phải vững vàng hơn nữa! Nội dung có thể là những mảng lộn xộn không thông nhất, nhưng thật ra tôi không quan tâm lắm bởi tất cả những gì tôi muốn nói, muốn người khác cảm nhận đều nằm ở đó, đều chứa đựng trong những dòng chữ, và chỉ cần như vậy là tôi cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi
Tôi cảm ơn cuộc sống vì đã cho tôi là một con người với đầy đủ khả năng để nói và viết. Đã cho tôi cơ hội được nói, lắng nghe, viết và cảm nhận với đầy đủ các giác quan của một con người bình thường. Tất cả thật sự đã đem lại cho tôi nhiều trải nghiệm mà chính bản thân tôi cũng bất ngờ với những điều đó.
8.10.11
Những giấc mơ
Cái giá để trả cho một giấc mơ là bao nhiêu? Vô giá hay chẳng tốn đồng nào?
Tôi lại nhấp một ngụm rượu cay xè và mắt thì lim dìm đắm chìm trong tiếng nhạc xập xình của quán bar. Cô gái với mái tóc được nhuộm vàng, miệng hát vang những bản nhạc đình đám của năm. Mọi người nhảy tưng bừng và hú hét theo từng động tác đầy tính khiêu khích và gợi cảm của cô. Ánh đèn xoay liên tục, những luồng ánh sáng xanh neon cứ quét hết khuôn mặt người này đến người khác, tất cả đều thể hiện chung một cảm giác - buông.
Tôi ngậm trên miệng điếu thuốc và rít một hơi dài, phả ra không khí một làn khói trắng xóa rồi lại hít cái thứ độc hại đó vào buồng phổi của mình. Trong cái không khí mờ ảo của khói thuốc, rượu và nhạc ấy, bất chợt tôi lại nghĩ về những con người đang đàn, hát và nhảy nhót trên cái sân khấu chật chội kia? Trông họ thật hạnh phúc! Họ hát không thật sự hay, nhưng từng câu chữ, từng lời ca đều toát ra cái vẻ hạnh phúc đến lạ kỳ (hoặc cũng có thể tự tôi tưởng tượng ra như vậy). Tôi tự hỏi, tại sao họ có thể hạnh phúc đến như vậy? Phải chăng họ đang được sống với chính ước mơ của đời mình? Bất chợt một câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi? Liệu mỗi sáng sớm thức giấc, cảm giác chếnh choáng bởi men rượu, họ có cảm thấy hối hận vì những giấc mơ mình đã theo đuổi? Ắc hẳn đó phải là giấc mộng lớn lắm mới đủ níu chân những con người hát hết bài này đến bài khác, nhảy hết bài này đến bài khác từ đêm này sang đêm nọ. Tôi tự hỏi, có bao giờ họ cảm thấy mệt mỏi? Có thể có, có thể không, nhưng thật sự lúc này niềm vui của họ cũng khiến tôi vui lây.
Lại một lần nữa tôi chìm vào cái cảm giác chênh vênh, mất căng bằng của chính bản thân mình. Tôi tự hỏi đâu mới là giấc mơ của mình? Tôi đang ở đâu trong chính những suy nghĩ lộn xộn không đầu không cuối của mình? Tôi vẫn đang lao đi, lao với tốc độ chóng mặt đến nổi tôi không có đủ thì giờ để dừng lại và suy nghĩ cần phải làm điều gì tiếp theo. Thời gian cứ thế mà trôi một cách khốc liệt. Nhắm con mắt bên trái, mở con mắt bên phải là đã hết tuần. Liệu tôi có đang bước đi trên con đường dành cho chính mình? Dường như tôi đã luôn có câu trả lời nhưng chưa lúc nào có đủ can đảm để làm cái gì đó cho chính mình! Hình như cũng đã lâu rồi tôi không mơ về một cái gì cụ thể cả!
Những giấc mơ, cứ vậy trôi vụt qua, liệu đã đến lúc giơ tay ra để giữ lại cho mình dù chỉ một lần?
27.9.11
Những cơn mưa về trên thành phố
Mưa đã rơi, cả tuần nay ngày nào cũng mưa. Mùa mưa rốt cuộc cũng đã về rồi…
Mình thích cảm giác nằm cuộn mình trong chăn, ngắm nhìn bầu trời xám ngắt và lặng im nghe tiếng mưa rơi vào những buổi sáng sớm. Một khoảng không gian yên tĩnh tuyệt đối, tất cả âm thanh nghe được là tiếng thở của chính mình hòa trộn với tiếng mưa đập vào mái tôn không ngừng nghỉ.
Mình thích cảm giác đi dưới trời mưa nhẹ hạt, khoác trên mình chiếc áo mưa cánh dơi trong suốt và đi chầm chậm để cơn mưa đập vào mặt để xua tan cái cảm giác ngái ngủ vẫn còn hiện hữu trong cơ thể.
Mình thích cảm nhận cái cảm giác lười biếng và chậm chạp khi cố gắng đưa tâm trí vào công việc trong những buổi sáng mùa mưa.
Mình thích cái cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể khi khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng, tay cầm tách cà phê nóng vẫn còn bốc khói và đứng nhìn cầu Sông Hàn từ trên cao. Những chiếc áo mưa đủ sắc màu và sự hối hả của dòng người qua lại. Thật sự là một cảm giác vừa yên bình vừa phấn khích.
Mình thích cảm giác được bước một cách vội vã trên mặt đường dưới những cơn mưa lất phất. Mình thích ngắm nhìn những khuôn mặt bạn bè với mái tóc thắm nước mưa, những hạt mưa cứ như những hạt thủy tinh li ti được đính lên tóc một cách khéo léo.
Nhưng mình cũng ghét những cơn mưa nặng hạt không ngừng, những cơn mưa đến héo hon trời đất. Mình ghét cái cảm giác u sầu mà những cơn mưa này mang lại.
Mình ghét cái cách mà những cơn mưa này khơi lại những niềm đau đã chôn chặt trong tim. Mình ghét cái cách những cơn mưa mang tâm trí mình trôi dạt về những miền quá khứ tưởng chừng đã quên lãng từ lâu.
Mình ghét những cơn bão, những nổi lo âu và cả những niềm đau.
Mùa mưa lại về…
Trên thành phố của mình, với những niềm vui và nổi buồn lẫn lộn.
Và đêm nay, mưa vẫn rơi đều đặn và buồn…
18.9.11
Thành phố tôi, nơi gió và tình yêu đi qua
Thành phố tôi có những người tình, những kẻ yêu nhau. Họ yêu bằng cả trái tim, bằng cả niềm tin và đôi lúc bằng cả sự lừa dối. Trong họ, khi ngọn lửa yêu thương bùng cháy, ở đó chỉ có đam mê, dục vọng và hạnh phúc. Họ, với những cái nắm tay thật chặt. Cái nhìn thật triều mến. Cái ôm thật ấm áp. Những nụ hôn thật nồng cháy. Những câu chuyện rù rì không đầu không cuối và như muốn kéo dài bất tận. Họ, những tiếng thở, những đê mê dâng đầy. Họ, thể hiện cái cảm giác hạnh phúc ấy không dấu diếm. Họ, sự rạng rỡ lan tỏa bất cứ nơi nào họ đi đến. Họ, ngập tràng một tình yêu không gì có thể che dấu.
Và rồi những cơn gió thổi qua...
Những ngọn lửa ấy liệu có vững vàng trước cơn gió to? Những cái ôm ấy có còn ấm áp hay chỉ là sự ngột ngạt đến khó thở? Những cái nắm tay ấy có còn đủ rộng, đủ ấm để chở che, bao bọc? Những cái nhìn đó liệu có còn rạng rỡ và dạt dào tình cảm? Hay chỉ còn trong đó sự trống rỗng và mỏi mệt? Những nụ hôn đó có còn ngọt ngào hay pha cả vị mặn của nước mắt, của sự đau đớn và cả sự tan vỡ vì một điều gì đó? Liệu sự rạng rỡ đó còn còn lấp lánh và tỏa ra một thứ ánh sáng thần thánh ở mọi nơi họ đi qua? Hay ở đó chỉ còn sự lạnh lẽo đến đau lòng? Họ, những kẻ đón những cơn bão lòng, giờ tràn ngập những mặc cảm và che dấu, ở họ, tình yêu không còn hiện diện.
Nơi thành phố tôi sống,
Tình yêu và đau khổ, chỉ cách nhau một mùa gió thổi. Chỉ cách nhau bởi sự rạn nứt và tan vỡ.
Nơi thành phố tôi sống,
Có đôi lúc, những cơn gió lại thổi bùng lên một ngọn lửa, mạnh hơn, ấm áp hơn bao giờ hết!
Chẳng ai biết trước được điều gì cả,
Bởi tình yêu và gió, thật khó lường, đặc biệt là tại thành phố tôi đang sống...
Labels:
A day of mine,
cuoc song,
heartbreak,
life,
love,
personal life,
sad
Location:
Da Nang, Vietnam
20.8.11
Gởi VB
Một trong những bộ phim mà mình mong chờ nhất trước ngày nó được công chiếu là “Alice in the wonderland”, và đây cũng là bộ phim làm mình thất vọng nhất. Tuy nhiên, trong bộ phim lại có một câu thoại thật sự gây ấn tượng với mình. Đó là lời của White Queen với Alice trước khi Alice quyết định trở thành vị hiệp sỹ giết rồng, đại loại lời nói ấy là: Nếu không thích em có thể không chọn, quyền chọn lựa là ở em, bởi một khi đã chọn, em sẽ chỉ có một mình, đúng, chỉ một mình em ngoài kia chống chọi với con quái vật đó. Câu thoại chỉ có vậy, nội dung cũng không phải là điều gì đó quá mới, nhưng đối với mình nó thật sự để lại nhiều suy nghĩ.
Cuộc sống này là của bạn và bạn có quyền chọn cho nó đi theo con đường nào mà bạn muốn. Sợ hãi ư? Ai chẳng vậy. Lo lắng ư? Rồi nó cũng qua. Điều quan trọng cuối cùng nhất vẫn là bạn sẽ cảm thấy thế nào và sẽ sống thế nào mà thôi. Có những chọn lựa mang lại cho mình những điều tiếc nuối nhưng đó thật sự là những trải nghiệm mà mình không muốn đánh đổi để có được sự an tâm. Có những quyết định khiến mình đau đến tê tái cả con tim, nhưng mình sẽ không hối tiếc bởi những cảm xúc đó giúp cho mình trưởng thành. Có những hành động và suy nghĩ đã khiến mình xấu hổ và mặc cảm nhưng mình không che dấu điều đó, bởi chúng giúp cho mình mạnh mẽ. Giờ đây, sống như thế nào là chọn lựa của bạn.
Bạn có thể né tránh, có thể trì hoãn, có thể lờ đi nhưng điều đó có ích gì? Cuối cùng rồi thì cũng phải đưa ra cho cuộc đời mình một quyết định thôi? Đúng không?
Hãy chọn đi, hãy sống cuộc sống của chính bạn đi, cho dù nó có khốn khổ khốn nạn thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn là của bạn, dù có khó khăn có khổ cực thì nó vẫn đáng quý hơn cuộc đời đi vay mượn rất nhiều. Hãy cứ là chính bạn đi nhé, cho dù thế nào đi chăng nữa, dù cuộc đời này có vùi dập bạn đến thế nào thì vẫn còn mình ở đây. Không hứa cho bạn được điều gì, nhưng ít nhất ra, mình sẽ là người duy nhất không bao giờ nói với bạn rằng: Đấy, tao đã nói với mày rồi! Hãy cứ tin mình như thế!
31.7.11
Những câu chuyện khác
Tôi thích những đêm cuối tuần được ngồi với đám bạn trong một góc nhỏ của quán xá nào đó để nói những câu chuyện bất tận, không đầu không cuối và cũng không có liên kết; tất cả chỉ đơn giản là sự chia sẽ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, công việc vả cảm nhận về thế giới quan của mình. Tôi thích cái cảm giác giác được nói, được lắng nghe, được cười một cách thoải mái và quan trọng nhất, được thể hiện cảm xúc của mình một cách chân thật nhất, không che đậy, không giả tạo.
Những câu chuyện cứ bắt đầu một cách tự nhiên, chuyển chủ đề cũng rất tự nhiên và kết thúc cũng nhanh chóng như cái cách mà chúng được bắt đầu. Chúng được kể, được thảo luận một cách sôi nổi và thông qua đó, mỗi người trong bàn lại có được những nhận định và cảm nhận của riêng mình. Điều mà tôi cảm thấy thú vị nhất là ở chỗ, cũng câu chuyện đó thôi nhưng chắc chắn chẳng ai cảm nhận giống người khác cả, mỗi người đều tự tìm thấy cho mình cách lí giải mọi thứ theo cá tính riêng của mình nhất. Chủ đề thì vô cùng đa dạng; từ công việc cho đến cuộc sống, tình yêu, đám cưới và tương lai. Tôi thích cái cách những tâm hồn đồng điệu tìm đến với nhau qua những câu chuyện phím, để được cùng nhau chia sẽ một hy vọng tốt đẹp và tương lai, dẫu có là mơ ước thì cũng thật ngọt ngào khi có được cảm giác mình đang chia sẽ một niềm tin và hy vọng với một người nào đó.
Tôi thường tưởng tượng khi mình ba, bốn mươi tuổi, tôi sẽ ngồi tại một quán cà phê thật yên tĩnh, nhâm nhi tách cà phê sữa ngọt ngào và nhớ lại những đêm như thế này, chắc chắn tôi sẽ mỉm một nụ cười nhẹ nhàng. Một nụ cười bình yên cho những câu chuyện khác, những câu chuyện mang lại cảm giác nhẹ nhàng và dễ chịu.
Những câu chuyện cứ bắt đầu một cách tự nhiên, chuyển chủ đề cũng rất tự nhiên và kết thúc cũng nhanh chóng như cái cách mà chúng được bắt đầu. Chúng được kể, được thảo luận một cách sôi nổi và thông qua đó, mỗi người trong bàn lại có được những nhận định và cảm nhận của riêng mình. Điều mà tôi cảm thấy thú vị nhất là ở chỗ, cũng câu chuyện đó thôi nhưng chắc chắn chẳng ai cảm nhận giống người khác cả, mỗi người đều tự tìm thấy cho mình cách lí giải mọi thứ theo cá tính riêng của mình nhất. Chủ đề thì vô cùng đa dạng; từ công việc cho đến cuộc sống, tình yêu, đám cưới và tương lai. Tôi thích cái cách những tâm hồn đồng điệu tìm đến với nhau qua những câu chuyện phím, để được cùng nhau chia sẽ một hy vọng tốt đẹp và tương lai, dẫu có là mơ ước thì cũng thật ngọt ngào khi có được cảm giác mình đang chia sẽ một niềm tin và hy vọng với một người nào đó.
Tôi thường tưởng tượng khi mình ba, bốn mươi tuổi, tôi sẽ ngồi tại một quán cà phê thật yên tĩnh, nhâm nhi tách cà phê sữa ngọt ngào và nhớ lại những đêm như thế này, chắc chắn tôi sẽ mỉm một nụ cười nhẹ nhàng. Một nụ cười bình yên cho những câu chuyện khác, những câu chuyện mang lại cảm giác nhẹ nhàng và dễ chịu.
25.7.11
This is a cruel world
Thế giới này thật tàn nhẫn
.
.
.
Đúng vậy, thật sự tàn nhẫn. Tôi không nói rằng tất cả mọi người trên cuộc đời này, trên quả đất này đều tàn nhẫn. Nhưng, thế giới mà chúng ta đáng sống, thế giới nơi mà cuộc sống và cái chết luôn hiện hữu, thì thật sự tàn nhẫn.
Ở trong cái thế giới đó, sự tàn nhẫn hiện hữu hằng ngày, hiện hữu trong từng cữ chỉ, từng hành động và lời nói giữa con người với nhau; không kể không gian, thời gian và chúng tộc. Chúng ta dễ dàng nhìn nhau và lạnh lùng, tàn nhẫn nhận xét về đểm này hoặc điểm khác của người khác. Chúng ta dễ dàng chê bai, dễ dàng đánh giá và dễ dàng quy kết cho những điều, những người mà chúng ta không thật sự hiểu, hay chỉ đơn giản là chúng ta không buồn bận tâm để mà hiểu.
Tôi cũng vậy, bạn cũng vậy và người khác cũng vậy, chúng ta luôn mong muốn có một kết luận khiến chúng ta thoải mái nhất, an toàn nhất, dễ chịu nhất và khiến chúng ta “cao hơn thiên hạ” nhất. Tuy chỉ là suy nghĩ, chỉ là những điều thầm kín ẩn chứa trong đầu nhưng cũng đã đủ để thế giới này ngày càng trở nên tàn nhẫn và lạnh lùng hơn mà thôi.
Ai cũng một lần trong đời nói rằng “mỗi nhà, mỗi người mỗi cảnh” nhưng chưa có ai thật sự hiểu và làm theo đúng những gì mình đã nói. Chúng ta luôn muốn người khác phải làm như những gì mình nghĩ, luôn hài lòng khi họ làm đúng theo những gì chúng ta hình dung, những gì chúng ta cho là đúng, và sẽ nhăn mặt, sẽ lắc đầu và sẽ này nọ lọ chai khi họ tự chọn cho mình những con đường mà chúng ta chưa bao giờ thử, những con đường chưa bao giờ quen thuộc với lộ trình sống của chính chúng ta.
Có người một người tôi biết đã nói “great people are also great at self-destruction sometimes.” Nhưng mấy ai thấy được đâu là “great people” và đâu là “self-destruction”??? Tôi tự hỏi?
Đã là người, ai cũng muốn mình có một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn khi cuối đời. Nhưng thế giới này vốn dĩ đã tàn nhẫn thì không có cớ gì nó có thể trở nên công bằng, và kết cục là không phải ai cũng có được cái mình muốn và cần. Có người tìm được những giá trị mình cần nhưng chết ngập trong những dục vọng và ước muốn xa vời. Có kẻ cứ ngập chìm trong những thứ vật chất mà họ tưởng là thứ mình cần, nhưng rốt cuộc không có cái gì là cái họ thật sự cần, từ đó cứ loay hoay tìm cho mình một câu trả lời. Đôi lúc, có mấy ai hiểu và trải qua cái cảm giác đầy đủ về mọi thứ nhưng luôn có cảm giác thiếu vắng? Có những người không cần đến vật chất và đối với họ, ngày qua ngày, sống trong vật chất đầy đủ nhưng cái hố tâm hồn thì ngày một rộng ra. Họ lạc lối và học mắc kẹt trong chính cơ thể và suy nghĩ mình. Có ai thật sự hiểu và thật sự cảm thông với những người như vậy? Hay tất cả chỉ nhìn vào và nói rằng “giàu quá rãnh mở”
Cuộc sống và cái chết, dẫu thế nào, đều là như nhau đối với tất cả mọi người cực lực lao động và sống cuộc sống của chính mình. Dù là Amy Winehouse tối ngày chìm ngập trong khói thuốc và rượu hay những nạn nhân của cuộc thảm sát tại Na Uy, cái chết của họ đều đáng được tiếc thương. Không ai tự chọn cho mình một kết cục của cuộc đời mình, nhưng cách họ sống và cách họ chiến đấu với nó hằng ngày đã là một nổ lực đáng được trân trọng, bởi cuộc sống này vốn không hề dễ dàng. Chết thì dễ lắm, sống mới thật sự là khó khăn!!!
Thế giới này thật sự tàn nhẫn như vậy đấy. Dẫu biết là thế, nhưng sống vẫn là một trải nghiệm hấp dẫn và mãnh liệt, còn cái chết cũng là một trải nghiệm mà mỗi người chỉ có thể trải qua được một lần, bởi vậy sống thật đủ rồi hãy tìm đến trải nghiệm cuối cùng của cuộc đời. Tôi ước mình đủ dũng cảm để suy nghĩ khác đi nhiều hơn, nhìn con người bằng ánh mắt bao dung hơn, suy nghĩ cho họ nhiều hơn. Nhưng đợi chút, tôi cũng chỉ là con người, chỉ có thể làm hết sức mình, còn kết quả thế nào, phải để người khác đánh giá mà thôi.
P/S: Tôi sẽ luôn chìm đắm trong gia điệu của bài hát này. Tôi nghĩ đây là bài hát mà Amy Winhouse trình bày thành công nhất. Nổi cô đơn và đau đớn thể hiện rất rõ qua từng lời từng chữ. Một lần nữa, R.I.P Amy Winehouse. Cảm ơn về một cuộc đời của cô.
.
.
.
Đúng vậy, thật sự tàn nhẫn. Tôi không nói rằng tất cả mọi người trên cuộc đời này, trên quả đất này đều tàn nhẫn. Nhưng, thế giới mà chúng ta đáng sống, thế giới nơi mà cuộc sống và cái chết luôn hiện hữu, thì thật sự tàn nhẫn.
Ở trong cái thế giới đó, sự tàn nhẫn hiện hữu hằng ngày, hiện hữu trong từng cữ chỉ, từng hành động và lời nói giữa con người với nhau; không kể không gian, thời gian và chúng tộc. Chúng ta dễ dàng nhìn nhau và lạnh lùng, tàn nhẫn nhận xét về đểm này hoặc điểm khác của người khác. Chúng ta dễ dàng chê bai, dễ dàng đánh giá và dễ dàng quy kết cho những điều, những người mà chúng ta không thật sự hiểu, hay chỉ đơn giản là chúng ta không buồn bận tâm để mà hiểu.
Tôi cũng vậy, bạn cũng vậy và người khác cũng vậy, chúng ta luôn mong muốn có một kết luận khiến chúng ta thoải mái nhất, an toàn nhất, dễ chịu nhất và khiến chúng ta “cao hơn thiên hạ” nhất. Tuy chỉ là suy nghĩ, chỉ là những điều thầm kín ẩn chứa trong đầu nhưng cũng đã đủ để thế giới này ngày càng trở nên tàn nhẫn và lạnh lùng hơn mà thôi.
Ai cũng một lần trong đời nói rằng “mỗi nhà, mỗi người mỗi cảnh” nhưng chưa có ai thật sự hiểu và làm theo đúng những gì mình đã nói. Chúng ta luôn muốn người khác phải làm như những gì mình nghĩ, luôn hài lòng khi họ làm đúng theo những gì chúng ta hình dung, những gì chúng ta cho là đúng, và sẽ nhăn mặt, sẽ lắc đầu và sẽ này nọ lọ chai khi họ tự chọn cho mình những con đường mà chúng ta chưa bao giờ thử, những con đường chưa bao giờ quen thuộc với lộ trình sống của chính chúng ta.
Có người một người tôi biết đã nói “great people are also great at self-destruction sometimes.” Nhưng mấy ai thấy được đâu là “great people” và đâu là “self-destruction”??? Tôi tự hỏi?
Đã là người, ai cũng muốn mình có một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn khi cuối đời. Nhưng thế giới này vốn dĩ đã tàn nhẫn thì không có cớ gì nó có thể trở nên công bằng, và kết cục là không phải ai cũng có được cái mình muốn và cần. Có người tìm được những giá trị mình cần nhưng chết ngập trong những dục vọng và ước muốn xa vời. Có kẻ cứ ngập chìm trong những thứ vật chất mà họ tưởng là thứ mình cần, nhưng rốt cuộc không có cái gì là cái họ thật sự cần, từ đó cứ loay hoay tìm cho mình một câu trả lời. Đôi lúc, có mấy ai hiểu và trải qua cái cảm giác đầy đủ về mọi thứ nhưng luôn có cảm giác thiếu vắng? Có những người không cần đến vật chất và đối với họ, ngày qua ngày, sống trong vật chất đầy đủ nhưng cái hố tâm hồn thì ngày một rộng ra. Họ lạc lối và học mắc kẹt trong chính cơ thể và suy nghĩ mình. Có ai thật sự hiểu và thật sự cảm thông với những người như vậy? Hay tất cả chỉ nhìn vào và nói rằng “giàu quá rãnh mở”
Cuộc sống và cái chết, dẫu thế nào, đều là như nhau đối với tất cả mọi người cực lực lao động và sống cuộc sống của chính mình. Dù là Amy Winehouse tối ngày chìm ngập trong khói thuốc và rượu hay những nạn nhân của cuộc thảm sát tại Na Uy, cái chết của họ đều đáng được tiếc thương. Không ai tự chọn cho mình một kết cục của cuộc đời mình, nhưng cách họ sống và cách họ chiến đấu với nó hằng ngày đã là một nổ lực đáng được trân trọng, bởi cuộc sống này vốn không hề dễ dàng. Chết thì dễ lắm, sống mới thật sự là khó khăn!!!
Thế giới này thật sự tàn nhẫn như vậy đấy. Dẫu biết là thế, nhưng sống vẫn là một trải nghiệm hấp dẫn và mãnh liệt, còn cái chết cũng là một trải nghiệm mà mỗi người chỉ có thể trải qua được một lần, bởi vậy sống thật đủ rồi hãy tìm đến trải nghiệm cuối cùng của cuộc đời. Tôi ước mình đủ dũng cảm để suy nghĩ khác đi nhiều hơn, nhìn con người bằng ánh mắt bao dung hơn, suy nghĩ cho họ nhiều hơn. Nhưng đợi chút, tôi cũng chỉ là con người, chỉ có thể làm hết sức mình, còn kết quả thế nào, phải để người khác đánh giá mà thôi.
P/S: Tôi sẽ luôn chìm đắm trong gia điệu của bài hát này. Tôi nghĩ đây là bài hát mà Amy Winhouse trình bày thành công nhất. Nổi cô đơn và đau đớn thể hiện rất rõ qua từng lời từng chữ. Một lần nữa, R.I.P Amy Winehouse. Cảm ơn về một cuộc đời của cô.
23.7.11
Ta nói chuyện gì khi không nói chuyện tình
I.
Có một dạo, tôi luôn tự hỏi mình cảm giác cô đơn là như thế nào? Nó có giống như cảm giác của chàng Robinson khi bị trôi dạt vào hoang đảo hay không? Hay nó có giống với cảm giác của một nhân vật do Tom Hank trong một bộ phim nào đó mà tôi chẳng thể nhớ tên; bộ phim là hành trình tìm về với thế giới con người sau những ngày tháng một mình trên hoang đảo, không người trò chuyện. Tôi thì chưa có khi nào lâm vào tình trạng như vậy, nếu có thì đối với tôi việc kinh hãi nhất không phải là chuyện không có ai nói chuyện mà chắc là chuyện không chỗ tắm rửa, tự nhiên nghĩ đến đó tôi chợt bật cười. Buồn cười là ở chỗ, cảm giác sợ hãi đến với tôi đầu tiên không phải là chuyện đói khát, cô đơn hay tuyệt vọng mà lại là chuyện lo lắng về vấn đề vệ sinh, tắm gội. Không lẽ, tôi đã quen với việc cô đơn đến tự nhiên như thế? Tôi coi cảm giác đó như một “người bạn thân thiết lâu năm”, sự hiện diện của nó là một điều cần thiết và bắt buộc.
Tôi là kẻ nói nhiều khi có những người bạn, những người tạo cho tôi cảm giác dễ chịu và an toàn, ở bên cạnh. Tôi nói và khi nào cũng vậy, tôi luôn có cảm giác, nếu mình ngừng nói thì sẽ chẳng còn ai nghe mình, và rồi, mình sẽ thật sự cảm thấy cô đơn, cho dù là trong một cuộc vui với rất rất nhiều người đi chăng nữa. Tôi không sợ cô đơn, không coi đó là một điều gì đó thật sự ghê gớm. Dường như đối với tôi, cảm giác một mình làm điều gì đó, một mình đi đâu đó và một mình chui vào một góc nào đó để suy nghĩ, để gậm nhấm những nổi niềm, những tâm sự của mình đã là một thói quen không dễ gì từ bò. Tôi là kẻ ít khi chia sẽ một điều gì đó riêng tư của mình cho những người khác, vậy mà thật buồn cười là đôi lúc tôi lại mong những người khác có thể hiểu được mình, quả thật họ phải là siêu nhân thì mới làm được điều đó.
Có khoảng thời gian, cả ngày tôi chả nói với ai tiếng nào, quá lắm thì vài tiếng ậm ừ với bà già mỗi khi về nhà. Dạo ấy, để tránh những người quen, tránh những người mà khi gặp tôi không cớ gì để không mở miệng, tôi thường đi vòng vòng các con đường của thành phố, ngồi quán cà phê này một lúc, ghé quán kia một chút, lang thang ở nhà sách này nhà sách nọ, cứ thế cho đến hết ngày. Những lúc như vậy, thật lạ là tôi cảm thấy thật sự dễ chịu và bình yên. Tất nhiên tôi chẳng muốn cái tình trạng đó kéo dài mãi mãi, cứ như vậy thì chỉ có thể gọi là “tự kỷ cấp độ cao” mà thôi. Cái chính là, cảm giác cô đơn mà tôi luốn thắc mắc và tự hỏi với bản thân mình, có lẽ cũng giống như một thói quen cố hữu của tôi. Một thói quen không tốt cũng chẳng xấu, nhưng nó khiến tôi có cảm giác yên bình và tự chủ. Có lẽ, đến bây giờ thói quen đó vẫn còn, chỉ là không còn nhiều nữa mà thôi. Lúc này mà không mở miệng thì chỉ có đói mà thôi, cái miệng là cái cần câu cơm mà!
II.
Tuổi trẻ luôn là khoảng thời gian đẹp nhất của một đời người. Đó là điều tôi luôn nghe mọi người nói và tôi cũng gật gù cho vậy là đúng và cũng chẳng buồn tranh cãi bởi những cái tuổi khác như tuổi trung niên hay tuổi già tôi chưa có trải qua nên tôi cũng chẳng cách gì mà nói được là liệu những tuổi ấy với tuổi trẻ thì cái nào thú vị và tươi đẹp hơn. Tôi nghĩ rằng, hoặc đồ rằng, tuổi nào thì nó cũng có những điều thú vị và tuyệt vời của riêng nó. Tôi không thích người khác cứ hay nhìn tôi và nói rằng: “Cháu/con/em hãy sống và tận hưởng tuổi trẻ cho hết mình đi, chứ giờ như chú/bác/cô/anh/chị, đã đến tuổi này rồi cực lắm, chẳng chơi bời được gì cả, gánh nặng gia đình đủ thứ, cực lắm”. Tuổi nào mà chẳng phái có những suy nghĩ, những gánh nặng và những trăn trở? Tuổi nào mà chẳng phải có những ràng buộc níu kéo? Tại sao phải lấy những trăn trở đó ra làm chướng ngại vật trong việc tìm kiếm những thú vui khiến mình vui vẻ và thoải mái? Chẳng phải người xưa đã từng nói rằng chỉ khi tâm trạng thoải mái vui vẻ thì việc gì xong, cũng thoải mái ư? Nếu bảo tôi bây giờ cứ sống vội, sống thật gấp rút để tranh thủ những ngày còn tươi trẻ để rồi như các anh/chú/bác/chị thì có cho vàng tôi cũng không làm.
III.
Những thay đổi trong cuộc sống là những điểu không tránh khỏi. Thay đổi thói quen sinh hoạt. Thay đổi môi trường sống. Thay đổi môi trường làm việc. Thay người yêu và thay người tình… Tất cả đều là những điều khó tránh khỏi, nó đến và rồi tay phải thay đổi, phải trôi theo những sự thay đổi đó và phải thích nghi, vậy thôi. Nhưng nếu ta thật sự không thích nghi được thì sao? Chắc là ai cũng có câu trả lời nhưng chẳng ai muốn nói ra…
Có một dạo, tôi luôn tự hỏi mình cảm giác cô đơn là như thế nào? Nó có giống như cảm giác của chàng Robinson khi bị trôi dạt vào hoang đảo hay không? Hay nó có giống với cảm giác của một nhân vật do Tom Hank trong một bộ phim nào đó mà tôi chẳng thể nhớ tên; bộ phim là hành trình tìm về với thế giới con người sau những ngày tháng một mình trên hoang đảo, không người trò chuyện. Tôi thì chưa có khi nào lâm vào tình trạng như vậy, nếu có thì đối với tôi việc kinh hãi nhất không phải là chuyện không có ai nói chuyện mà chắc là chuyện không chỗ tắm rửa, tự nhiên nghĩ đến đó tôi chợt bật cười. Buồn cười là ở chỗ, cảm giác sợ hãi đến với tôi đầu tiên không phải là chuyện đói khát, cô đơn hay tuyệt vọng mà lại là chuyện lo lắng về vấn đề vệ sinh, tắm gội. Không lẽ, tôi đã quen với việc cô đơn đến tự nhiên như thế? Tôi coi cảm giác đó như một “người bạn thân thiết lâu năm”, sự hiện diện của nó là một điều cần thiết và bắt buộc.
Tôi là kẻ nói nhiều khi có những người bạn, những người tạo cho tôi cảm giác dễ chịu và an toàn, ở bên cạnh. Tôi nói và khi nào cũng vậy, tôi luôn có cảm giác, nếu mình ngừng nói thì sẽ chẳng còn ai nghe mình, và rồi, mình sẽ thật sự cảm thấy cô đơn, cho dù là trong một cuộc vui với rất rất nhiều người đi chăng nữa. Tôi không sợ cô đơn, không coi đó là một điều gì đó thật sự ghê gớm. Dường như đối với tôi, cảm giác một mình làm điều gì đó, một mình đi đâu đó và một mình chui vào một góc nào đó để suy nghĩ, để gậm nhấm những nổi niềm, những tâm sự của mình đã là một thói quen không dễ gì từ bò. Tôi là kẻ ít khi chia sẽ một điều gì đó riêng tư của mình cho những người khác, vậy mà thật buồn cười là đôi lúc tôi lại mong những người khác có thể hiểu được mình, quả thật họ phải là siêu nhân thì mới làm được điều đó.
Có khoảng thời gian, cả ngày tôi chả nói với ai tiếng nào, quá lắm thì vài tiếng ậm ừ với bà già mỗi khi về nhà. Dạo ấy, để tránh những người quen, tránh những người mà khi gặp tôi không cớ gì để không mở miệng, tôi thường đi vòng vòng các con đường của thành phố, ngồi quán cà phê này một lúc, ghé quán kia một chút, lang thang ở nhà sách này nhà sách nọ, cứ thế cho đến hết ngày. Những lúc như vậy, thật lạ là tôi cảm thấy thật sự dễ chịu và bình yên. Tất nhiên tôi chẳng muốn cái tình trạng đó kéo dài mãi mãi, cứ như vậy thì chỉ có thể gọi là “tự kỷ cấp độ cao” mà thôi. Cái chính là, cảm giác cô đơn mà tôi luốn thắc mắc và tự hỏi với bản thân mình, có lẽ cũng giống như một thói quen cố hữu của tôi. Một thói quen không tốt cũng chẳng xấu, nhưng nó khiến tôi có cảm giác yên bình và tự chủ. Có lẽ, đến bây giờ thói quen đó vẫn còn, chỉ là không còn nhiều nữa mà thôi. Lúc này mà không mở miệng thì chỉ có đói mà thôi, cái miệng là cái cần câu cơm mà!
II.
Tuổi trẻ luôn là khoảng thời gian đẹp nhất của một đời người. Đó là điều tôi luôn nghe mọi người nói và tôi cũng gật gù cho vậy là đúng và cũng chẳng buồn tranh cãi bởi những cái tuổi khác như tuổi trung niên hay tuổi già tôi chưa có trải qua nên tôi cũng chẳng cách gì mà nói được là liệu những tuổi ấy với tuổi trẻ thì cái nào thú vị và tươi đẹp hơn. Tôi nghĩ rằng, hoặc đồ rằng, tuổi nào thì nó cũng có những điều thú vị và tuyệt vời của riêng nó. Tôi không thích người khác cứ hay nhìn tôi và nói rằng: “Cháu/con/em hãy sống và tận hưởng tuổi trẻ cho hết mình đi, chứ giờ như chú/bác/cô/anh/chị, đã đến tuổi này rồi cực lắm, chẳng chơi bời được gì cả, gánh nặng gia đình đủ thứ, cực lắm”. Tuổi nào mà chẳng phái có những suy nghĩ, những gánh nặng và những trăn trở? Tuổi nào mà chẳng phải có những ràng buộc níu kéo? Tại sao phải lấy những trăn trở đó ra làm chướng ngại vật trong việc tìm kiếm những thú vui khiến mình vui vẻ và thoải mái? Chẳng phải người xưa đã từng nói rằng chỉ khi tâm trạng thoải mái vui vẻ thì việc gì xong, cũng thoải mái ư? Nếu bảo tôi bây giờ cứ sống vội, sống thật gấp rút để tranh thủ những ngày còn tươi trẻ để rồi như các anh/chú/bác/chị thì có cho vàng tôi cũng không làm.
III.
Những thay đổi trong cuộc sống là những điểu không tránh khỏi. Thay đổi thói quen sinh hoạt. Thay đổi môi trường sống. Thay đổi môi trường làm việc. Thay người yêu và thay người tình… Tất cả đều là những điều khó tránh khỏi, nó đến và rồi tay phải thay đổi, phải trôi theo những sự thay đổi đó và phải thích nghi, vậy thôi. Nhưng nếu ta thật sự không thích nghi được thì sao? Chắc là ai cũng có câu trả lời nhưng chẳng ai muốn nói ra…
15.7.11
Những ngày thật khác...
I.
Những ngày này mình thấy Đà Nẵng thật đẹp, nắng nhẹ thôi nhưng trong vắt, đôi lúc có những cơn mưa rào mang lại sự dễ chịu vào cuối ngày. Có hôm cứ chạy về nhà trong cơn mưa nặng hạt, mát và thật sự thoải mái; tưởng chừng như muốn đắm chìm mãi trong cái mát lạnh của những cơn mưa bất chợt như vậy.
Thích nhất là vào những buổi trưa, trời không nắng một cách gay gắt, đủ để mình đi lang thang từ công ty đến sạp báo nhà bạn, đọc cho chán chê rồi lại tiếp tục lang thang đến các quán cà phê cóc quen thuộc, hoặc cứ đánh xe vòng vòng tuyến đường Lê Lợi và Nguyễn Chí Thanh. Tự nhiên cảm thấy thật sự yêu cái không khĩ tĩnh lặng nhưng không buồn bã, êm đềm nhưng cũng không quá nhàm chán của những buổi trưa như thế này của thành phố.
II.
Cuộc sống là một chuỗi những bất ngờ và những điều không dự đoán trước. Vui có, buồn có, tốt có mà xấu cũng chẳng thiếu, nhưng điều quan trọng là sau đó chúng ta có được những gì và học được những gì. Mình thích nghĩ như vậy. Có thể đôi lúc, bực đến run người vì những chuyện chướng tai gai mắt, đau như thắt cả tim hay vui đến phát khóc, nhưng rốt cuộc, đó là những cảm xúc và những bài học quý giá cho những trải niệm của cuộc sống, điều đọng lại cuối cùng mới thật sự là điều quan trọng. Cứ tự nhủ như vậy mà sống để tránh bực tức, tránh đố kỵ và biết đâu được, tránh cả phiền phức.
III.
Mình bắt đầu thấy thoải mái hơn với công việc hiện tại, mọi thứ khá là mới mẻ và hoàn toàn không quen thuộc với mình, nhưng chẳng sao cả, cứ vậy mà chiến thôi. Đùa chứ, cũng sợ và run nhưng chắc cố gắng thì chả sao cả, nhiều khi thấy AQ một chút để mà động viên tinh thần thì cũng chẳng có gì xấu, nhỉ?
Mình thích quang cảnh từ văn phòng mình nhìn xuống đường Bạch Đằng. Lần đầu tiên nhìn từ tấng 11 xuống, mình đã tròn xoe mắt và ngạc nhiên vì vẻ đẹp của cầu Sông Hàn và cả dòng sông mà mình từng cho rằng “xấu nghí, chắc chả ma nào khen đẹp”. Cứ tầm 3 đến 4 giờ chiều, mình hay dành ra vài phút để ngắm dòng người đi lại trên cầu Sông Hàn và cả dòng xe cộ dưới chân cầu. Nhìn từ trên xuống, mọi thứ thật nhỏ bé, có cảm giác như mình chỉ cần đưa tay ra là đã có thể nắm trọn cả một góc thành phố trong lòng bàn tay vậy. Thật sự rất thú vị.
IV.
Có những thói quen phải thay đổi nhưng cũng có những thói quen đã thấm vào trong máu, khó mà có thế thay đổi được. Đôi lúc cần phải thỏa hiệp vì những lợi ích to lớn hơn. Lại AQ, nhưng thà như vậy còn hơn cứ ôm cái tôi lớn bằng trời đâm đầu vào chảo lửa, và rồi kết cục là những bi hài không ai biết trước được.
Những ngày thật sự khác, ít nhất là đối với những cảm xúc của mình…
3.7.11
Như Một Lời Chia Tay
(Bàn làm việc cũ tại Tuyên Sơn)
Cũng đã gần 2 tuần kể từ ngày mình xin nghỉ làm tại Tuyên Sơn. Quả thật nhiều lúc thời gian trôi nhanh đến không ngờ. Mình đã có hơn 10 ngày không làm gì cả, đã có hơn 10 ngày để suy nghĩ và chào tạm biệt với những kỷ niệm đẹp của một công việc toàn thời gian lần đầu tiên trong đời. Và quả thật, đến lúc này, mình vẫn chưa quen được với việc hằng ngày không phải chạy xe lên Tuyên Sơn.
Không một công việc nào là quá hoàn hảo, cho dù đó là công việc đầu tiên hay cuối cùng của cuộc đời mình. Ở đó có những nụ cười, những niềm hân hoan, những sự mê say và cả những giọt nước mắt. Thế nhưng dù sau này "cuộc đời làm việc" của mình có đi theo hướng nào đi chăng nữa thì vẫn phải nói một điều rằng, mình chân thành cảm ơn "Tuyên Sơn" đã cho mình những kỷ niệm và bài học quý giá cho những tháng năm đầu tiên chập chững bước đi trong một môi trường làm việc "đúng nghĩa".
Ở Tuyên Sơn mình đã được cười rất nhiều, được chứng kiến những niềm đam mê và hăng say công việc to lớn của những con người thật sự trẻ. Ở họ, những người đồng nghiệp đáng quý, luôn khiến mình cảm nhận tâm huyết và tình cảm lớn lao mà họ dành cho nơi này, cũng chính từ đó lại càng khiến mình yêu quý và lưu luyến nơi này nhiều đến thế. Ở đây đã dạy cho mình biết yêu quý công việc của mình một cách trọn vẹn nhất, tâm huyết với công việc của mình một cách lớn lao nhất và cho phép mình được thử những điều mà trước đây mình chưa có cơ hội được kiểm chứng bằng chính bàn tay và khối óc của mình. Tuyên Sơn dạy cho mình bài học về quyết tâm làm đến cùng để tự hoàn thiện bản thân và tự cho mình một cơ hội khác. Tuyên Sơn cho mình thấy được rằng mình có thể vượt ra khỏi những giới hạn của mình để làm những công việc mà mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình có khả năng làm được và Tuyên Sơn cũng dạy cho mình biết rằng, mình cần tôn trọng bản thân mình trước tiên, làm cho mình tốt lên để rồi từ đó mới có thể dồn sức đi cùng với sự phát triển của công ty. Mình chân thành cảm ơn và cảm kích những gì mình đã được học ở đây.
Ở Tuyên Sơn, mình đã được gặp những con người tuyệt vời. Họ không hoàn hảo. Họ không phải thánh để mà hoàn hảo. Họ có những trăn trở, có những điểm yếu và cả những sai lầm. Nhưng bằng cách này hay cách khác, họ đã dạy cho mình rất nhiều thứ về công việc, về xã hội và về trách nhiệm đối với công việc. Họ, có thể nói rằng, "hoàn hảo" theo đúng cái cách mà họ thể hiện. Và mình phải cảm ơn họ rất nhiều vì đã được gặp những người tuyệt vời như vậy trong những năm tháng đầu tiên đi làm. Cảm ơn họ vì đã cho mình thấy được một không khí làm việc của những người trẻ là như thế nào, tinh thần làm việc không đố kỵ, không bon chen và không dành dật là như thế nào! Đó quả thật là một điều may mắn cho cuộc đời mình.
Mình luôn thích nghĩ rằng cuộc đời này là một chuyến đi không có điếm dừng. Chúng ta "lên xe", thực hiện "cuộc hành trình của đời mình", rồi "dừng lại" để nghỉ ngơi và tiếp tục "khám phá" những chân trời khác. Mình đã kết thúc "cuộc tìm kiếm đầu tiên" trong đời, và đã tìm được cho mình một lời giải đáp về cuộc sống, về tương lai và nhiều thứ khác. Bây giờ cũng là lúc, "vác ba lô lên vai" để đi "tìm một khung trời mới" cho chính bản thân mình.
Cảm ơn Tuyên Sơn vì những kỷ niệm đẹp mình đã có ở đây. Cảm ơn những con người trẻ và tuyệt vời ở đây. Cảm ơn tất cả như một lời chia tay mà khó có thể nói nên lời trong cái ngày mình thu dọn đồ mang về nhà. Cảm ơn vì một chặng đường đầy thử thách và thật sự thú vị.
Chào tạm biệt và chúc may mắn!
28.6.11
Một Sự Khởi Đầu Mới
Just because everything is different doesn't mean anything has changed - Irene PeterLại một lần nữa, cuộc đời mình bắt đầu chuyển sang một hướng đi khác, vẫn chưa thật sự biết nó tốt đẹp hơn hay còn gặp nhiều khó khăn hơn, nhưng mình vui bởi mình mình thành sự thay đổi, mình thích thách thức và đây chính xác là những gì mình đang cần lúc này.
Mọi thứ vẫn còn đang ở trước mắt và để đánh dấu cho sự khởi đầu mới lần này, blog blogspot này đã được ra đời. Tự hứa với bản thân rằng lần này sẽ chăm sóc nó tốt hơn! Chắc chắn là như vậy!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)