Tôi thích những đêm cuối tuần được ngồi với đám bạn trong một góc nhỏ của quán xá nào đó để nói những câu chuyện bất tận, không đầu không cuối và cũng không có liên kết; tất cả chỉ đơn giản là sự chia sẽ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, công việc vả cảm nhận về thế giới quan của mình. Tôi thích cái cảm giác giác được nói, được lắng nghe, được cười một cách thoải mái và quan trọng nhất, được thể hiện cảm xúc của mình một cách chân thật nhất, không che đậy, không giả tạo.
Những câu chuyện cứ bắt đầu một cách tự nhiên, chuyển chủ đề cũng rất tự nhiên và kết thúc cũng nhanh chóng như cái cách mà chúng được bắt đầu. Chúng được kể, được thảo luận một cách sôi nổi và thông qua đó, mỗi người trong bàn lại có được những nhận định và cảm nhận của riêng mình. Điều mà tôi cảm thấy thú vị nhất là ở chỗ, cũng câu chuyện đó thôi nhưng chắc chắn chẳng ai cảm nhận giống người khác cả, mỗi người đều tự tìm thấy cho mình cách lí giải mọi thứ theo cá tính riêng của mình nhất. Chủ đề thì vô cùng đa dạng; từ công việc cho đến cuộc sống, tình yêu, đám cưới và tương lai. Tôi thích cái cách những tâm hồn đồng điệu tìm đến với nhau qua những câu chuyện phím, để được cùng nhau chia sẽ một hy vọng tốt đẹp và tương lai, dẫu có là mơ ước thì cũng thật ngọt ngào khi có được cảm giác mình đang chia sẽ một niềm tin và hy vọng với một người nào đó.
Tôi thường tưởng tượng khi mình ba, bốn mươi tuổi, tôi sẽ ngồi tại một quán cà phê thật yên tĩnh, nhâm nhi tách cà phê sữa ngọt ngào và nhớ lại những đêm như thế này, chắc chắn tôi sẽ mỉm một nụ cười nhẹ nhàng. Một nụ cười bình yên cho những câu chuyện khác, những câu chuyện mang lại cảm giác nhẹ nhàng và dễ chịu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét