4.12.11

Cho tháng 12



Thực lòng mà nói, giữa mưa và tôi có một mối quan hệ phải gọi là “mưa nắng thất thường” đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. 
Về căn bản, tôi thích tiết trời như thế này vào những ngày của tháng 12, ngày thì ngắn mà đêm thì dài đến vô tận. Không khí lạnh cứ vậy mà làm đặc lại cả hơi thở của mọi người. Và tôi cũng thích mưa, thích những cơn mưa phùn dai dẳng, không ầm ĩ nhưng dai dẳng. Tôi thích cái cảm giác được đi dưới mưa, trong một cái áo khoác với chiếc mũ nối liền với áo, cứ vậy mà choàng mũ lên thì chẳng sợ ước tóc, và cứ thế mà tung tăng đi lại. Những lúc như vậy, thực sự tâm hồn tôi dường như chẳng còn ở trong cơ thể nữa mà cứ thế bay nhảy ở tận đâu đâu ấy, nói chung là rất thoải mái. 
Nhưng mà tôi cũng ghét mưa, ghét những cơn mưa to như thác, những cơn mưa tối đất tối trời khiến cho những người đi đường không thể trông thấy được cái gì trước mặt cho nó rõ ràng và tôi ghét những nổi buồn mà những cơn mưa mang lại. Cứ nghỉ đến những buổi sáng lạnh ngắt, nhìn ra bên ngoài là một bầu trời xám ngắt với tiếng mưa rơi ầm ỉ, quả thật chẳng có gì buồn hơn thế để bắt đầu một ngày mới. Có khoảng thời gian, tôi cứ gối đầu lên gối mà nhìn mưa rơi cả ngày, không suy nghĩ, không định hình được một cái gì, chỉ ngồi vậy mà nhìn. Tôi ghét cái cảm giác đó, cảm giác mình không thể nhìn thấy một cái gì rõ ràng, hoặc một cái gì đó để bám víu vào. 
Đôi khi nghỉ lại, tôi thấy mình thật mâu thuẫn, nhưng có người nào mà chẳng vậy đúng không? Mong muốn một điều gì đó, nhưng lại đi làm một điều gì đó khác, để rồi lại đau buồn vì một cái gì đó khác nữa. Con người, thật sự là một tạo vật khó hiểu. 
Vậy là những ngày đầu tiên của tháng 12 đã đến, cũng là dấu hiệu về một sự kết thúc của môt năm, nhanh thật, một năm sắp qua đi rồi đấy, đã làm được gì chưa nhỉ? 
Cho những ngày lạnh đầu tiên của tháng 12…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét