5.2.12

Thành phố nhỏ, tình yêu lớn

Tôi sẽ không giấu giếm một sự thật rằng tôi yêu thành phố nơi tôi đang sinh sống bằng một thứ tình cảm trái nắng trở trời và thay đổi thất thường.

Đối với tôi, cái thành phố nhỏ này cứ như một cô nàng đáng yêu, đỏng đảnh và khó chiều. Tôi ghét "cô ta" bởi cái sự tĩnh lặng đến lạ lùng. "Cô ta" không nhộn nhịp, không tấp nập. Tôi có thể "ôm lấy cô ta" mà tận hưởng cái sự nhẹ nhàng, êm ấm; cảm giác dễ chịu đến mức mà tôi không bao giờ thật sự muổn rời bỏ. Nhưng cùng lúc đó tôi lại cảm thấy sự lười nhác cố hữu; sự hờ hửng trước dòng chảy gấp rút của cuộc sống của "cô ta" khiến tôi như phát điên. Tôi ghét "cô ta" bởi bằng một cách nào đó, "cô ta" có thể len lỏi vào tận các ngóc ngách sâu kín nhất của tâm trí tôi, gợi lên biết bao điều tốt đẹp và cả u buồn mà đôi lúc tôi muốn quên đi, quên hẳn thật sự. Ở cạnh "cô ta", đôi lúc cảm giác chán ghét cứ dâng tràn tột độ bởi sự nhịp nhàng của dòng chảy thời gian cứ thế mà trôi đi, cùng với tuổi trẻ của chính bản thân tôi. Còn tôi; với "cô ta" cứ vậy mà dậm chân tại chỗ với những cái bẫy ngọt ngào về cuộc sống và tương lai mà cả hai tự huyễn hoặc cho mình. Tôi ghét "cô ta" bởi càng muốn rời xa "cô ta" bao nhiêu, tôi càng bắt gặp những vật cản, những trở ngại bới cái tình yêu quá đổi ngây thơ mà tôi đã trót trao. 

Tuy vậy, tôi đã, luôn và sẽ yêu "cô nàng đỏng đảnh" của tôi. Tôi yêu cái không khí dễ chịu trong những buổi sáng đầy nắng ấm cùng tiết trời se lạnh mà "cô" đã mang lại cho tôi. Tôi yêu cái sự chậm chạp nhưng tuyệt đối không hề tĩnh lặng mà "cô ta" tạo ra cho tất cả mọi người. Tôi yêu những người bạn, người anh, người em, người chị, người họ hàng của "cô ta". Họ là những con người chất phát, giản dị và "dễ sống". Tôi yêu cái cảm giác ngồi một mình vả cảm nhận những âm thanh khác biệt phát ra từ nhiều phía, hỗn loạn nhưng ngẫu nhiên lại có xắp xếp theo một trật tự nào đó mà "cô" mang lại. Những tiếng cười nói, tiếng xe chạy trên đường, tiếng điện thoại, rồi lại tiếng cười nói và cả tiếng gió... tất cả dồn lại, "đông đặc". Bất. Chợt. Vỡ. Òa. Chính lúc đó, là lúc tôi yêu "cô nàng của tôi" hơn lúc nào cả. Cảm giác được nghe thánh những bản tình ca dài bất tận từ cái khúc hát của thành phố mình cất lên bởi muôn vàng âm thanh khác biệt, thật sự là đầy khoái cảm và nhục dục; nhưng lại là một thứ khoái cảm đầy thuần khiết. 

Rồi cũng sẽ đến lúc, tôi rời bỏ "cô nàng" yêu quý này, để đi đến những chân trời khác, nơi có sự nhộn nhịp tấp nập để tôi có thể "phung phí" tuổi trẻ của mình, để tôi có thể được sống; để tôi có thể thế này, thế nọ. Nhưng chác chắn một điều là tình yêu tôi dành cho thành phố bé nhỏ này, tình yêu tôi dành cho "người tình tuyệt vời" này là thứ cảm xúc thiêng liêng không gì có thể thay thế. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét