31.1.12

Ta nói chuyện gì khi không nói chuyện tình (II)


I.

Tôi nhớ có ai đó đã từng nói với tôi rằng điều làm cho con người ta sợ hãi một điều gì đó hoặc một ai đó là bởi họ không hiểu rõ về sự việc ấy, về điều đó hoặc về những con người đó. Sự mơ hồ, định kiến chính là ngọn nguồn của tất cả những sự sợ hãi và chính từ sợ hãi chúng ta sẽ lại sản sinh ra định kiến. 

Vậy còn trẻ con thì sao? Dưới con mắt của một đứa trẻ, có sự việc nào thật sự sáng tỏ, có câu chuyện nào thật sự rõ ràng và có con người thật sự dễ hiểu. Khó mà nói chúng ta có thẻ biết được rằng đằng sau những đôi mắt hồn nhiên ấy; sự vật, sự việc hoặc hình ảnh của những con người đang hiện diện trước những đứa trẻ ấy sẽ được phản chiếu thế nào trong tâm trí và tiềm thức của chúng. Rồi còn những lời nói chúng được nghe hằng ngày, những hành động chúng được chứng kiển và cả những cử chỉ và ánh mắt chúng cảm nhận được; tất cả sẽ được phản chiếu thế nào trong trí óc chúng nhỉ? Đó là câu hỏi mà tôi luôn tò mò. 

Tôi luôn nghĩ rằng, trẻ con là những cá thể sống độc lập với những cách tư duy và suy nghĩ độc lập y hệt như người lớn vậy. Chúng có thể tự suy nghĩ và chìm đắm trong thế giới của mình cũng như người lớn chúng ta vẫn thường làm vậy. Chỉ có người lớn là thường hay quên mất rằng, trẻ con cũng biết tự suy nghĩ theo cách mà chúng "muốn". Chúng ta, những người lớn vẫn thường "tự cho mình cái quyền" hiểu được những đứa trẻ đó cần cái gì, muốn cái gì và cái gì cho tốt cho chúng mà chúng ta đã quên đi hoặc cố tình quên đi là tự bản thân chúng, chúng tự biết mình muốn cái gì, thích cái gì và cảm thấy cái gì là tốt cho chúng; chỉ có một điều, suy nghĩ của những đứa trẻ không giống người lớn chúng ta mà thôi. Thế là chúng ta vô tình đưa những định kiến của chính mình vào cách suy nghĩ của trẻ con và tự cho rằng đó là những "suy nghĩ đúng đắn và tốt nhất" cho chúng. Nhưng chúng ta thì biết được cái gì chứ?

Tôi đã từng chứng kiến khá nhiều các bậc cha mẹ đã đưa vào tâm trí của những đứa con của mình những định kiến về cuộc đời, xã hội từ khi chúng còn chưa hiêu hết đầy đủ ý nghĩa của những cụm từ chúng đang được nghe thấy. Những lúc như vậy, tôi chỉ ngồi im và thầm nghĩ; thật cay đắng làm sao, một đứa trẻ nữa phải sống trong cái định kiến của ba mẹ chúng suột một quãng đời sau này. Có thể lớn lên, chúng sẽ thay đổi, sẽ khác và sẽ không đi theo những con đường mà cha mẹ chúng vạch ra. Nhưng có được bao nhiêu đứa đủ can đảm để làm thế? Tôi chỉ ước ao, khi mình có con, tôi có thể đủ kiên nhẫn để có thể chỉ lắng nghe nó nói, theo dõi những việc nó làm và cuối cùng là ôm chầm lấy nó và nói cho nó biết, nó tuyệt vời đến thế nào. Nhưng e là làm việc đó thật khó vì tôi chẳng phải là thánh. 

II.

Đã có lần tôi viết về sự khác biệt giữa con người và con người với nhau. Có những người cứ như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa gọi là "sự khác biệt để khẳng định chính mình"; thậm chí, đôi lúc tôi thấy mình cũng làm y hệt như vậy; gồng mình lên để cố gắng trở thành một ai đó "thật sự khác biệt". Nhưng co lẽ tôi đã quên mất rằng, ngay từ cái thời điểm tôi được sinh ra, tôi đã khác biệt. Tôi chỉ là tôi, là con của ba mẹ tôi và chỉ có một thằng tôi trên cõi đời này, đó đã là khác biệt và đó là sự độc nhất, tuyệt vời nhất mà cuộc sống ban tặng cho tôi; vậy thì tôi còn phải đi tìm cái gì nữa đây? Tôi phải gồng người lên vì cái gì nữa đây? Con người quả thật là tham lam phải không?

Có những sự khác biệt mà không ai cũng muốn mang vào trong mình bởi đi cùng với nó là sự đơn độc và ghẻ lạnh. Nhưng số phận chẳng bao giờ dễ dàng với bất kỳ ai bởi đơn giản, mỗi con người đã là một phần tử riêng biệt của cái cuộc đời này rồi. Ai cũng phải trải qua những giai đoạn đó, đơn độc vì khác biết và đó cũng có thể gọi là sự trưởng thành; theo quan niệm của riêng tôi. 

Có những nguồi luôn khao khát hạ người khác xuống để tôn lên cái gí trị khác biệt của mình. Họ hết làm cái này đến cái khác với chỉ một mục đích duy nhất, chứng tỏ cho cả thế giới biết cái điều mà cả thế giớ đã biết tự lâu, họ.là.kẻ.khác.biệt. Nhưng họ cũng quên mất rằng chúng ta chỉ là hai con người. Chẳng có mấy rào cản ngăn cách chúng ta. Không nhiều như họ nghĩ. 

30.1.12

Bạn (I)


Ngồi cạnh những người bạn vốn không quá thân thiết tại một quán bar nhưng lại mang đến cho tôi một cảm giác thật dễ chịu. Bất chợt tôi cảm thấy ngạc nhiên về chính cảm giác này và nó làm tôi suy nghĩ nhiều về tình bạn mà tôi đã, đang và sẽ có. 

Trong những câu chuyện gần đây với những đứa bạn cũ; à mà cũng chẳng phải là "cũ" vì đến giờ đó vẫn là bạn, không mới, không cũ, chỉ đơn thuần là bạn; tôi chợt nhận ra từ nhỏ, tôi vốn đã không có nhiều bạn. Từ những năm cấp 1 và cấp 2, tôi đã không thân với ai một cách đúng nghĩa của hai từ "bạn thân", bạn bè với tôi lúc đó chỉ đơn giản là bạn cùng lớp; hoặc cũng có thể là tôi nghĩ như vậy còn những người bạn lúc đó của tôi có thể sẽ nghĩ khác; nhưng quả thật khi giờ đây ngồi trò chuyện cùng các bạn, tôi thật sự không thể gợi nhớ lại những kỷ niệm nào về một người nào thật sự gọi là thân thiết theo đúng nghĩa của những gì họ đã chia sẽ với nhau. Vì hoàn cảnh gia đình, tôi đã không thể tham gia những cuộc tụ tập chơi đùa cùng nhóm bạn như những thằng con trai khác, tôi nghĩ đó cũng có thể là một lý do tôi không có một người bạn quá thân thiết nào. Tất nhiên, tôi có bạn, những con người tuyệt vời trong cái độ tuổi của họ, tôi vẫn nhớ những kỷ niệm vui vẻ với Khánh, hai chị em sinh đôi Tâm và một vài người nữa, nhưng thật lòng mà nói, không ai gợi cho tôi một cảm giác thật sự quá thân thiết. 

Lên cấp 3 vẫn vậy, xung quanh tôi là những người bạn cùng lớp, ở họ tôi thấy những tính cách khác nhau với những cá tính khác nhau. Có những người tôi ngưỡng mổ, khâm phục và cũng có những đứa "bạn" mà có lẽ đến giờ tôi cũng không thể nói chuyện như một người đã từng học chung cấp 3. Tuy nhiên, tôi cũng thầm cảm ơn vì đã có những người bạn như vậy để đi hết những năm cấp 3, những năm tháng có thể nói là tuyệt đẹp của một đời người. Tại đây, tôi đã có cho mình một nhóm bạn đầu tiên của cuộc đời. Tôi nghĩ lúc đó mình thật sự may mắn vì cuối cùng mình cũng thuộc về một nhóm nào đó. Thú thật, đôi lúc tôi cảm thấy mình đã cố gắng quá nhiều để tìm kiếm một nơi nào đó mình thuộc về, giờ nghỉ lại, tôi thấy mình thật ngốc. 

Lên đại học, nhóm bạn thời cấp 3 cũng chẳng còn liên lạc nhiều, tôi vẫn còn giữ liên lạc với vài người, chơi thân với một vài người, giữ mối quan hệ bình thường với vài người và với một số người thì có thể cũng chỉ như người quen, không hơn, không kém. Đôi lúc, khi trong một cuộc vui nào đó, tôi chợt nghĩ về những người bạn hồi cấp 3 và thấy lòng chạnh buồn. Buồn cười một chỗ, có thi thoảng, tôi tự trách mình đã không "cố gắng" đủ mức cần thiết để giữ tình bạn đó. Nhưng có lẽ cái gì đã qua thì phải qua đi. Tôi lại tiếp tục tìm kiếm cho mình một nơi mình có thể thuộc về. Tôi lại tìm được cho mình một nhóm bạn mới, không phải là những người cùng lớp. Đối với họ, tôi nghĩ rằng mình đã tìm được những người bạn mà sau này, cho dù 5 hoặc 10 năm sau, chúng tôi vẫn có thể giữ nguyên vẹn tình cảm với nhau như vậy. Quả thật, đã có lúc tôi cảm thấy rất may mắn và vui vì mình đã có những người bạn có thể khiến mình thật sự thoải mái và là chính bản thân mình khi ở cùng họ. Tuy nhiên, cuộc đời vốn dĩ không như chúng ta thường nghĩ, thời gian trôi qua và chúng ta luôn thay đổi. Hết đại học, khi tất cả bước chân vào cuộc đời cũng là lúc chúng tôi thay đổi. Tôi không rõ mình hay các bạn đã thay đổi, những tôi biết chắc chắn một điều, sẽ không bao giờ chúng tôi có lại được cảm giác vui vẻ như lúc trước. Và như vậy, chúng tôi cuối cùng cũng chỉ là những "người bạn". 

Và đến lúc này, khi ngồi gõ những dòng này, tôi mới cảm nhận rõ ràng một điều rằng, tôi thật may mắn khi có những người bạn như vậy. Mỗi độ tuổi, những người bạn khác nhau dạy cho tôi những điều khác nhau. Có những điều góp phần làm thay đổi con người tôi một cách sâu sắc. Tôi cũng nhận ra rằng, tôi không thể đòi hỏi hơn những gì mà tôi đáng được nhận. Tôi đã có những người bạn tuyệt vời và điều tốt nhất tôi có thể làm là sống cùng họ những khoảnh khắc đó, được lúc nào hay lúc đấy bởi thời gian luôn qua đi và chúng ta không thể nói trước được bất cứ điều gì. Chúng ta không thể giữ quanh mình tất cả những người bạn tốt bởi như người ta vẫn thường nói, có quá nhiều thứ tốt cũng có thể khiến bạn "bộ thực". Điều quan trọng nhất mà tôi có thể làm là thực hiện những điều tốt cũng với những người bạn mình đã, đang và sẽ có. Tôi không thể giữ mãi một ai đó là bạn của mình, nhưng tôi có thể giữ mãi họ trong tim và từ đó, đối với tôi họ mãi mãi là bạn. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến tôi thấy mình được an ủi. 

Hiện tại, tôi có một vài thằng bạn thân thiết từ thời cấp 2, cấp 3, đủ thân để có thể chia sẽ một điều gì đó. Có một vài người bạn tuyệt vời từ thời đại học có thể thật sự hiểu tôi và những người bạn đã từng là đồng nghiệp cũ, người đôi lúc có thể hiểu tôi hơn chính tôi hiểu về bản thân mình. Đối với tôi, lúc này vậy là quá đủ, và tổi cảm ơn đời về điều đó. 

Cho một ngày với những suy nghĩ dài đăng đẳng...

20.1.12

Tự (II)



I.

Đôi khi vào những lúc bận rộn nhất trong ngày, tôi thỉnh thoảng vẫn ngồi thừ ra một lúc, không thật sự suy nghĩ về một cái gì cả, chỉ đơn giản là lặng nhìn những gì trong tầm mắt của mình. Ngắm nhìn những chuyển động, những khuôn mặt hay cũng có lúc chỉ là những khoảng không vô định. Những khoảng khắc như vậy, đôi lúc khiến tôi tự hỏi mình đang thật sự làm cái gì; và có khi phải là cả một nổ lực lớn lao của bản thân để kéo tâm trí tôi quay trở lại với công việc thường ngày. Cái cảm giác không biết mình thật sự đang nghỉ gì, thật sự đang làm gì; đôi lúc thật đáng sợ, bởi những lúc như vậy tôi thường nghỉ; không biết mình là ai.

II.

Tôi thường không thật sự thích Tết, từ nhỏ đã vây và lớn lên cho đến giờ cũng vẫn vậy, chẳng có thay đổi gì nhiều. Tôi chỉ thích cái không khi rạo rực những ngày trước tết, thích cái không khí tấp nập, rộn ràng của mọi người chuẩn bị cho công cuộc đón chào năm mới. Thời gian còn lại sau đó thường là những ngày tháng không có cảm xúc gì nhiều, tụ tập bạn bè để vui vẻ, uống một chút bia, ăn một chút gì đấy và đánh những ván bài cho qua thời gian; thật sự không có quá nhiều cảm xúc nhưng kể ra thì cũng không phải là nhạt nhẽo, đây cũng là khoảng thời gian đáng để chờ đợi, khoảng thời gian được nghỉ ngơi, đối với tôi Tết thật sự chỉ có nghĩa như vậy. 

III.

Lâu rồi chẳng viết cái gì, viết ra thì lại chẳng thấy mình viết cái gì vui vẻ cả, nên kể ra đôi lúc tôi tự hỏi mình có phải là người thú vị không? Tôi tự tin là mình là một người thú vị nhưng còn người khác có tin hay không thi lại là chuyện của họ :). Mà thật ra, nghĩ nhiều về những suy nghĩ của người khác quả thật là một việc làm chẳng có kết quả gì, tôi luôn tự bảo mình như vậy nhưng thật khó mà bỏ mặc được chuyện đó. Mà thôi, Tết cũng gần đến rồi, tạm quẳng mọi thứ đi một thời gian, vui được lúc nào hay lúc đó.