30.1.12

Bạn (I)


Ngồi cạnh những người bạn vốn không quá thân thiết tại một quán bar nhưng lại mang đến cho tôi một cảm giác thật dễ chịu. Bất chợt tôi cảm thấy ngạc nhiên về chính cảm giác này và nó làm tôi suy nghĩ nhiều về tình bạn mà tôi đã, đang và sẽ có. 

Trong những câu chuyện gần đây với những đứa bạn cũ; à mà cũng chẳng phải là "cũ" vì đến giờ đó vẫn là bạn, không mới, không cũ, chỉ đơn thuần là bạn; tôi chợt nhận ra từ nhỏ, tôi vốn đã không có nhiều bạn. Từ những năm cấp 1 và cấp 2, tôi đã không thân với ai một cách đúng nghĩa của hai từ "bạn thân", bạn bè với tôi lúc đó chỉ đơn giản là bạn cùng lớp; hoặc cũng có thể là tôi nghĩ như vậy còn những người bạn lúc đó của tôi có thể sẽ nghĩ khác; nhưng quả thật khi giờ đây ngồi trò chuyện cùng các bạn, tôi thật sự không thể gợi nhớ lại những kỷ niệm nào về một người nào thật sự gọi là thân thiết theo đúng nghĩa của những gì họ đã chia sẽ với nhau. Vì hoàn cảnh gia đình, tôi đã không thể tham gia những cuộc tụ tập chơi đùa cùng nhóm bạn như những thằng con trai khác, tôi nghĩ đó cũng có thể là một lý do tôi không có một người bạn quá thân thiết nào. Tất nhiên, tôi có bạn, những con người tuyệt vời trong cái độ tuổi của họ, tôi vẫn nhớ những kỷ niệm vui vẻ với Khánh, hai chị em sinh đôi Tâm và một vài người nữa, nhưng thật lòng mà nói, không ai gợi cho tôi một cảm giác thật sự quá thân thiết. 

Lên cấp 3 vẫn vậy, xung quanh tôi là những người bạn cùng lớp, ở họ tôi thấy những tính cách khác nhau với những cá tính khác nhau. Có những người tôi ngưỡng mổ, khâm phục và cũng có những đứa "bạn" mà có lẽ đến giờ tôi cũng không thể nói chuyện như một người đã từng học chung cấp 3. Tuy nhiên, tôi cũng thầm cảm ơn vì đã có những người bạn như vậy để đi hết những năm cấp 3, những năm tháng có thể nói là tuyệt đẹp của một đời người. Tại đây, tôi đã có cho mình một nhóm bạn đầu tiên của cuộc đời. Tôi nghĩ lúc đó mình thật sự may mắn vì cuối cùng mình cũng thuộc về một nhóm nào đó. Thú thật, đôi lúc tôi cảm thấy mình đã cố gắng quá nhiều để tìm kiếm một nơi nào đó mình thuộc về, giờ nghỉ lại, tôi thấy mình thật ngốc. 

Lên đại học, nhóm bạn thời cấp 3 cũng chẳng còn liên lạc nhiều, tôi vẫn còn giữ liên lạc với vài người, chơi thân với một vài người, giữ mối quan hệ bình thường với vài người và với một số người thì có thể cũng chỉ như người quen, không hơn, không kém. Đôi lúc, khi trong một cuộc vui nào đó, tôi chợt nghĩ về những người bạn hồi cấp 3 và thấy lòng chạnh buồn. Buồn cười một chỗ, có thi thoảng, tôi tự trách mình đã không "cố gắng" đủ mức cần thiết để giữ tình bạn đó. Nhưng có lẽ cái gì đã qua thì phải qua đi. Tôi lại tiếp tục tìm kiếm cho mình một nơi mình có thể thuộc về. Tôi lại tìm được cho mình một nhóm bạn mới, không phải là những người cùng lớp. Đối với họ, tôi nghĩ rằng mình đã tìm được những người bạn mà sau này, cho dù 5 hoặc 10 năm sau, chúng tôi vẫn có thể giữ nguyên vẹn tình cảm với nhau như vậy. Quả thật, đã có lúc tôi cảm thấy rất may mắn và vui vì mình đã có những người bạn có thể khiến mình thật sự thoải mái và là chính bản thân mình khi ở cùng họ. Tuy nhiên, cuộc đời vốn dĩ không như chúng ta thường nghĩ, thời gian trôi qua và chúng ta luôn thay đổi. Hết đại học, khi tất cả bước chân vào cuộc đời cũng là lúc chúng tôi thay đổi. Tôi không rõ mình hay các bạn đã thay đổi, những tôi biết chắc chắn một điều, sẽ không bao giờ chúng tôi có lại được cảm giác vui vẻ như lúc trước. Và như vậy, chúng tôi cuối cùng cũng chỉ là những "người bạn". 

Và đến lúc này, khi ngồi gõ những dòng này, tôi mới cảm nhận rõ ràng một điều rằng, tôi thật may mắn khi có những người bạn như vậy. Mỗi độ tuổi, những người bạn khác nhau dạy cho tôi những điều khác nhau. Có những điều góp phần làm thay đổi con người tôi một cách sâu sắc. Tôi cũng nhận ra rằng, tôi không thể đòi hỏi hơn những gì mà tôi đáng được nhận. Tôi đã có những người bạn tuyệt vời và điều tốt nhất tôi có thể làm là sống cùng họ những khoảnh khắc đó, được lúc nào hay lúc đấy bởi thời gian luôn qua đi và chúng ta không thể nói trước được bất cứ điều gì. Chúng ta không thể giữ quanh mình tất cả những người bạn tốt bởi như người ta vẫn thường nói, có quá nhiều thứ tốt cũng có thể khiến bạn "bộ thực". Điều quan trọng nhất mà tôi có thể làm là thực hiện những điều tốt cũng với những người bạn mình đã, đang và sẽ có. Tôi không thể giữ mãi một ai đó là bạn của mình, nhưng tôi có thể giữ mãi họ trong tim và từ đó, đối với tôi họ mãi mãi là bạn. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến tôi thấy mình được an ủi. 

Hiện tại, tôi có một vài thằng bạn thân thiết từ thời cấp 2, cấp 3, đủ thân để có thể chia sẽ một điều gì đó. Có một vài người bạn tuyệt vời từ thời đại học có thể thật sự hiểu tôi và những người bạn đã từng là đồng nghiệp cũ, người đôi lúc có thể hiểu tôi hơn chính tôi hiểu về bản thân mình. Đối với tôi, lúc này vậy là quá đủ, và tổi cảm ơn đời về điều đó. 

Cho một ngày với những suy nghĩ dài đăng đẳng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét