27.11.12
Cuối Cùng Cho Một Ngày
1. Đối với tôi, một ngày dài là ngày tôi căng mình đón nhận không phải thử thách mà là những việc lặt vặt khiến bản thân chợt nhận ra mình vẫn chưa thật sự đủ chín chắn như vẫn thường nghĩ. Tôi bực bội bởi không phải những việc lặt vặt đó, mà tôi cảm thấy giận chính mình bởi cách mình ứng xử. Tất nhiên những gì đã suy nghĩ, đã cảm thấy thì không thể nào quên đi được. Cảm giác vẫn còn đó và chỉ khiến bản thân nhận ra mình đã không có một ngày tốt lành. Vậy thôi!
2. Về nhà với tâm trạng không mấy thoải mái như vậy, tôi cũng chỉ nhai trệu trạo một vài muỗng cơm rồi sau đó đắm chìm trong những trang sách. Không khí thật sự quá sức yên ắng. Không một ai ở nhà vào lúc này cả. Cứ như vậy, những suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong tâm trí tôi khiến cho những dòng chữ trên trang sách mờ đi tự lúc nào không rõ. Tôi cứ vậy mà miên man suy nghĩ; mà thật sự là đến giờ tôi cũng không rõ mình đã suy nghĩ về những chuyện gì hoặc về những người nào.
3. Khi mọi người đã có mặt đầy đủ ở nhà, tôi cũng không cảm thấy khá hơn là mấy. Sự hiện diện của gia đình cũng không làm tôi cảm thấy mình đang thật sự "có mặt" tại ngôi nhà thân yêu này. Bực dọc với chính những cảm giác của mình, tôi quyết định về phòng riêng, đeo headphone và tìm đến nơi những bản nhạc vang lên không ngừng nghỉ. Lướt trên một danh sách với những bản nhạc dài đằng đẳng, tôi cứ để những âm thanh ấy cất lên một cách ngẫu nhiên, không chọn lựa. Và nhắm mắt. Tiếng nhạc rộn rã vang lên, tiếng huýt gió nghe nhẹ bẫng đến rợn cả người. Cứ vậy mà tôi bật dậy, tôi đung đưa cơ thể mình theo từng tiếng bass mạnh bạo. Vặn âm lượng lớn lên, mắt vẫn nhắm và như vậy tôi cứ cuốn đi. "Tonight we do it big, and shine like stars. We don't give a fuck cause that's just who we are...". Tiếng hát của ca sỹ cứ vang lên một cách đều đặn và trong tâm trí tôi lúc này, tất cả chỉ là một màu đen tối như mực. Rồi từ đâu đó, một luồng sáng rực rỡ xuất hiện, tôi cứ vậy mà cảm thấy hân hoang đến cực độ. Tôi điên cuồng lắc đâu tóc của mình và tưởng tượng mình như những ngôi sao nhạc rock với mái tóc dài khủng khiếp và cứ theo điệu nhạc ấy mà giật, mà hất đầu; cứ như thể nếu chỉ cần dừng lại thì đầu của tôi sẽ bay ra khỏi cổ vậy. Tôi quay cuồng với từng tiếng sync, tiếng trống. Tôi quay vòng quanh phòng mình, đập mình vào những bức tường để cảm nhận chính cơ thể mình. "The crazy kids, them crazy, them crazy kids..." . Tôi dường như phát điên lên với chính bản thân mình. Tôi vừa nhẩm theo từng câu chữ vừa đưa tay lên cao và bắt đầu nhảy. Tôi nhảy không ngừng nghỉ. Mỗi lần chạm đất là mỗi lần tôi muốn bật cao hơn nữa. Tôi nhảy liên hồi cho đến khi tôi gục người xuống và thở dốc vì cảm thấy toàn thân đau buốt. Nhưng tôi lại đang phấn khích cực độ. Nhạc lại chuyển sang một bản nhạc dance khác. Lúc này tôi gần như phát khùng bởi tôi thấy trước mắt mình là những mảng màu rực rỡ. Màu vàng của ánh mặt trời với những đường cong uốn lượn xanh màu da trời mà tôi nghĩ chắc chắn đó phải là những cánh chim. Rồi cả cái không gian vàng rực ấy vỡ òa ra, hòa trộn với những điểm màu xanh ấy để cuộn tròn lại. Chúng cứ xoắn vào nhau mãi như vậy. Và rồi tất cả dừng lại. BÙNG NỔ. Tất cả vỡ vụn ra. Tôi có thể nhìn thấy những xác màu đỏ rực đang tung bay. Chúng không hoàn toàn là đỏ nhưng nhìn thế nào đó cũng là những mảng màu đỏ rực. Và cuối cùng tôi mở mắt. Bản nhạc cũng đã kết thúc từ lúc nào.
4. Tôi dội từng gàu nước mát lạnh lên người. Nhịp thở vẫn gấp gáp. Nước mát lạnh và gần như tôi chẳng còn để ý đến điều gì nữa cả. Thât sự là một cảm giác yên bình đến lạ lùng. Quấn chiếc khăn quanh người, tôi rót cho mình một ly nước lọc thật đầy, bỏ vào đó vài cục đá. Tôi cầm ly trên tay một vài phút cho đá hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ly nước đã lạnh ngắt trên tay tôi. Cầm ly nước trong tay, mặt hướng về cửa sổ và nhìn vào màn đêm ở bên ngoài, tôi khẽ thở ra một cách nhẹ nhàng. Châm lửa và đốt một điếu thuốc, đây là lần đầu tiên sau ngừng ấy năm tôi hút thuốc ở nhà. Phun vào không trung một làn khói trắng, tôi đưa ly nước lên miệng và uống một mạch cho đến hết. Nước lạnh đến buốt cả đầu. Tôi tắt thuốc và dụt nó vào thùng rác dù chỉ rít một hơi. Tôi đã lấy lại thăng bằng cho chính bản thân mình. Như vậy cũng đã là cuối cùng cho một ngày.
*Ảnh sử dụng trong entry này có tên: Exciting works of fiction của tác giả Joel Robison. Tôi không có bất kỳ quyền gì đối với tác phẩm này. Nếu bạn sử dụng hình ảnh trên, xin vui lòng để credit cho tác giả.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét