1. Đối với tôi, con số 24 cũng không có nhiều ý nghĩa đặc biệt lắm. Nó cũng giống những con số mà tôi đã, đang và sắp bắt gặp trên con đường mình đang đi. Chỉ là một cột mốc để đánh dấu cho một thời điểm nào đó trong cuộc đời. 24 là cái mốc cho 24 năm tồn tại, cũng là cái mốc cho 24 năm suy nghĩ và nhận thức. Cuối cùng, đó cũng chỉ là một con số. Phải vậy không?
2. Tôi đã cộng cho mình thêm một tuổi vào lúc 0h ngày 9 tháng 11 năm 2012. Nhưng chưa hẳn đã cộng thêm cho mình tí "khôn lớn" nào. Tôi lên giường vào lúc 23h và nằm chờ đến đúng 0h. Mắt vẫn mở và tự nhủ thầm, vậy là mình đã thêm một tuổi. Trong một phút giây, tôi khao khát kinh khủng một tin nhắn sẽ chợt xuất hiện trên chiếc màn hình điện thoại trong căn phòng tràn ngập bóng đêm; rốt cuộc là chẳng có gì. Tự nhiên thấy cô đơn kinh khủng, nhưng đó chỉ là cảm giác thoáng qua vậy thôi. Có lẽ là một phút yếu lòng trong một khoảng khắc nào đấy. Ngẫm lại, tự cười vào chính mình vì mình vẫn còn thật quá trẻ con.
3. Tôi đã học được nhiều điều trong những năm qua mà cũng chẳng học được gì nếu tôi thật sự nhìn nhận mọi thứ đến cùng tận. Tôi thường nghĩ rằng tôi đang thay đổi từng ngày, nhưng có lẽ không phải như vậy. Tôi vẫn vậy, cứng đầu đến cực đoan khi tôi tin tưởng vào một điều gì đó. Tôi vẫn vậy, tàn nhẫn với chính mình và những người xunh quanh khi tôi bị tổn thương dù rằng tôi chẳng bao giờ tìm hiểu ngọn nguồn của những vết thương đó. Và vẫn là tôi đấy, tính toán và suy nghĩ đến điên cuồng nhưng rốt cuộc, chẳng đủ bãn lĩnh để làm được một cái gì đó theo đúng tiếng gọi của trái tim mình; có lẽ tôi vẫn chưa đủ trưởng thành và nhiệt huyết để nghe thấy được tiếng nói con tim mình chăng? Tôi vẫn như thế, chẳng tốt lên được miếng nào. Và điều đó làm tôi phiền muộn. Chút ít thôi, nhưng vẫn là phiền muộn.
4. Tôi nghĩ mình cần phải học hỏi nhiều hơn, từ những điều nhỏ nhặt nhất cho đến những điều giản dị nhất. Đối với tôi lúc này, dường như những gì to lớn và hoa mỹ đã không còn đủ hấp dẫn. Tôi muốn là người cuối cùng ra khỏi thang máy, khi tất cả mọi người đều đã đi ra. Tôi muốn là người bước lên đầu tiên để mở cửa cho tất cả mọi người đi vào và tôi muốn là người cười với một người lạ cho dù chỉ là một lần gặp gỡ thoáng qua. Tôi muốn là người, đến cuối ngày sẽ có thể mỉm cười với chính mình vì đã có một ngày thật nhẹ nhàng, cho dù công việc có nhiều như thế nào đi chăng nữa. Và tôi muốn, mình sẽ là một người khoan dung hơn nữa.
Tôi chợt nhớ đến câu chuyện về Chú bé chăn cừu và con sói. Chú bé nói dối dân làng về sự xuất hiện của sói để mọi người ồ ạt chạy đến. Một lần rồi hai lần, chẳng có chú sói nào, mọi người tức giận ra về. Đến lần thứ ba, sói đến thật, cho dù cậu bé có kêu to đến thế nào, chẳng còn ai đến cả. Kết quả là cậu bé bị ăn thịt. Trước đây, tôi thường nghĩ mình sẽ là những người dân làng kia, tôi không tha thứ cho sự lừa dối và không khoan nhượng với sự bất tín. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy mình thật sự thiếu khoan dung, cuộc đời tôi vốn cũng chẳng thiếu những lỗi lầm, tôi có thể mắc cùng một lỗi hết lần này đến lần khác, vậy tại sao tôi lại không thể khoan dung cho người khác khi họ vừa chỉ mới sai lầm? Nếu dân làng khoan dung hơn một chút, thì có lẽ cậu bé kia đã không chết. Nếu tôi khoan dung hơn một chút, cho dù là với chính mình hay đối với những người khác, có lẽ tôi đã hạnh phúc và vui vẻ hơn.
Có phải vậy không? Chào những ngày đầu của một tuổi mới!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét