Những gì đang diễn ra, rốt cuộc sẽ đi đến một cái kết để rồi từ đó lại mở ra một cánh cửa mới...
Có thể nào cùng một lúc niềm vui và sự tuyệt vọng ngự trị trong tâm trí chúng ta không? Vui với cuộc sống đang diễn ra và niềm tin vào một tương lai tươi sáng của tuổi trẻ và của khác vọng. Nhưng cũng tuyệt vọng vì những gì đang diễn ra hằng ngày bởi những cảm xúc lẫn lộn và những hoài nghi không thể giải đáp.
Cuộc sống đối với tôi có lẽ một chuỗi dài của sự tìm kiếm, tìm thấy, đánh mất và lại tìm kiếm. Tôi nghĩ chắc mình vẫn vậy, so với tôi cách đây 5 năm, chẳng có gì thay đổi nhiều cả. Có chăng, điều thay đổi lớn nhất là tôi đã có thể chấp nhận rằng mình có quyền được đánh mất một cái gì đó, một ai đó trong cuộc sống của mình. Có thể, trong một giai đoạn nào đó của cuộc đời mình, có những người thật sự quan trọng, nhưng rồi họ sẽ ra đi hoặc vì một lý do nào đó ta sẽ đánh mất họ. Vào những lúc như vậy, tôi cho rằng mình có quyền nghĩ rằng, rồi cũng sẽ chẳng sao cả; cứ vậy mà sống thôi.
Trên cái chặng đường tìm kiếm ấy; chỉ mới 25 năm ngắn ngủi, tôi cũng đã tìm được cho mình những kỷ niệm, những người bạn, những người "thầy", và cả những người làm cho tôi cảm thấy mình thật sự là một con người tốt. Tất cả, đều là những điều gì đó thât sự đáng quý. Chúng như những viên ngọc đầy tì vết nhưng vẫn đẹp theo một cách không bao giờ hoàn hảo, một vẻ đẹp thật sự rất "người". Chúng làm tôi cảm thấy mình đang lớn lên từng ngày, từng ngày...
Cũng trên cái chặng đường mãi sẽ không bao giờ có điểm cuối ấy, tôi đã chứng kiến nhiều sự thay đổi và bản thân tôi cũng ít nhiều thay đổi. Có những thay đổi khiến tôi vui mừng và thẩm cảm ơn cuộc sống đã mang chúng đến với tôi. Cũng có những đổi thay làm con tim phải rỉ máu và tâm hồn thì tổn thương đến mức chẳng bao giờ mọi thứ có thể trở lại như cũ. Sự đổi thay, nói cho cùng nó cũng là quy luật của cuộc sống. Nó đến với cuộc đời của tất cả mọi người một cách thầm lặng và rồi từ đó cứ hiện diện ở đấy cho đến cuối cuộc đời. Sống với điều đó là một lẽ tất nhiên, nhưng đôi lúc thật khó khăn để chấp nhận rằng, mọi thứ đang thay đổi.
Cuộc sống là vậy, vẫn cứ tiếp diễn cho dù đôi lúc chúng ta muốn "dừng lại". Đôi khi cái ước muốn được "dừng lại" ấy lớn đển nổi ta chỉ muốn "ngủ vùi" trong quá khứ của ngày hôm qua. Để rồi, đến lúc phải "tỉnh dậy" mà đi tiếp, ta chỉ muốn gào lên thật to, khóc cho thật nhiều để mà vơi đi tất cả những nổi đau mà chúng ta phải chịu đựng cũng như những hối tiếc với những điều quan trọng mà chúng ta đã đánh mất. Vậy thì cứ khóc, cứ gào, khóc đến khi mệt lữ và rồi gói gém hết tất cả lại, đem đốt đi để "khói" bay lên bầu trời cho một ngày "khói chiều lộng lẫy".
Cứ vậy thôi, lặng lẽ ta vẫn phải bước tiếp trên con đường dài đến vô cùng này, nhưng chỉ cần ta mang theo bên mình một chút tàn tro của những gì sót lại trong cái "khói chiều lộng lẫy" kia. Cuộc sống có thể, đôi lúc dể thở hơn một chút...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét