27.9.11

Những cơn mưa về trên thành phố



Mưa đã rơi, cả tuần nay ngày nào cũng mưa. Mùa mưa rốt cuộc cũng đã về rồi…
Mình thích cảm giác nằm cuộn mình trong chăn, ngắm nhìn bầu trời xám ngắt và lặng im nghe tiếng mưa rơi vào những buổi sáng sớm. Một khoảng không gian yên tĩnh tuyệt đối, tất cả âm thanh nghe được là tiếng thở của chính mình hòa trộn với tiếng mưa đập vào mái tôn không ngừng nghỉ.
Mình thích cảm giác đi dưới trời mưa nhẹ hạt, khoác trên mình chiếc áo mưa cánh dơi trong suốt và đi chầm chậm để cơn mưa đập vào mặt để xua tan cái cảm giác ngái ngủ vẫn còn hiện hữu trong cơ thể. 
Mình thích cảm nhận cái cảm giác lười biếng và chậm chạp khi cố gắng đưa tâm trí vào công việc trong những buổi sáng mùa mưa.
Mình thích cái cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể khi khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng, tay cầm tách cà phê nóng vẫn còn bốc khói và đứng nhìn cầu Sông Hàn từ trên cao. Những chiếc áo mưa đủ sắc màu và sự hối hả của dòng người qua lại. Thật sự là một cảm giác vừa yên bình vừa phấn khích.
Mình thích cảm giác được bước một cách vội vã trên mặt đường dưới những cơn mưa lất phất. Mình thích ngắm nhìn những khuôn mặt bạn bè với mái tóc thắm nước mưa, những hạt mưa cứ như những hạt thủy tinh li ti được đính lên tóc một cách khéo léo.
Nhưng mình cũng ghét những cơn mưa nặng hạt không ngừng, những cơn mưa đến héo hon trời đất. Mình ghét cái cảm giác u sầu mà những cơn mưa này mang lại. 
Mình ghét cái cách mà những cơn mưa này khơi lại những niềm đau đã chôn chặt trong tim. Mình ghét cái cách những cơn mưa mang tâm trí mình trôi dạt về những miền quá khứ tưởng chừng đã quên lãng từ lâu.
Mình ghét những cơn bão, những nổi lo âu và cả những niềm đau.
Mùa mưa lại về…
Trên thành phố của mình, với những niềm vui và nổi buồn lẫn lộn. 
Và đêm nay, mưa vẫn rơi đều đặn và buồn…

18.9.11

Thành phố tôi, nơi gió và tình yêu đi qua



Thành phố tôi có những người tình, những kẻ yêu nhau. Họ yêu bằng cả trái tim, bằng cả niềm tin và đôi lúc bằng cả sự lừa dối. Trong họ, khi ngọn lửa yêu thương bùng cháy, ở đó chỉ có đam mê, dục vọng và hạnh phúc. Họ, với những cái nắm tay thật chặt. Cái nhìn thật triều mến. Cái ôm thật ấm áp. Những nụ hôn thật nồng cháy. Những câu chuyện rù rì không đầu không cuối và như muốn kéo dài bất tận. Họ, những tiếng thở, những đê mê dâng đầy. Họ, thể hiện cái cảm giác hạnh phúc ấy không dấu diếm. Họ, sự rạng rỡ lan tỏa bất cứ nơi nào họ đi đến. Họ, ngập tràng một tình yêu không gì có thể che dấu.

Và rồi những cơn gió thổi qua...

Những ngọn lửa ấy liệu có vững vàng trước cơn gió to? Những cái ôm ấy có còn ấm áp hay chỉ là sự ngột ngạt đến khó thở? Những cái nắm tay ấy có còn đủ rộng, đủ ấm để chở che, bao bọc? Những cái nhìn đó liệu có còn rạng rỡ và dạt dào tình cảm? Hay chỉ còn trong đó sự trống rỗng và mỏi mệt? Những nụ hôn đó có còn ngọt ngào hay pha cả vị mặn của nước mắt, của sự đau đớn và cả sự tan vỡ vì một điều gì đó? Liệu sự rạng rỡ đó còn còn lấp lánh và tỏa ra một thứ ánh sáng thần thánh ở mọi nơi họ đi qua? Hay ở đó chỉ còn sự lạnh lẽo đến đau lòng? Họ, những kẻ đón những cơn bão lòng, giờ tràn ngập những mặc cảm và che dấu, ở họ, tình yêu không còn hiện diện.

Nơi thành phố tôi sống,

Tình yêu và đau khổ, chỉ cách nhau một mùa gió thổi. Chỉ cách nhau bởi sự rạn nứt và tan vỡ.

Nơi thành phố tôi sống,

Có đôi lúc, những cơn gió lại thổi bùng lên một ngọn lửa, mạnh hơn, ấm áp hơn bao giờ hết!

Chẳng ai biết trước được điều gì cả,

Bởi tình yêu và gió, thật khó lường, đặc biệt là tại thành phố tôi đang sống...