19.12.12
Mất mát là lẽ giản đơn
Con người là gì nếu không phải là những sinh vật thức dậy với những hy vọng vào tương lai và những gì tốt đẹp của ngày mai?
Thử tưởng tượng nếu mỗi sớm mai thức dậy chúng ta không còn được nghe thấy những tiếng gọi thân thuộc của những người mà chúng ta yêu mến, những người mà chúng ta luôn biết rằng họ sẽ ở đó và mãi mãi ở đó; rồi đột nhiên tất cả đều biến mất, để lại cho chúng ta những nỗi mất mát không gì có thể diễn tả nổi.
Đi liền với những điều tốt đẹp luôn có những mặt xấu, những mảng màu xám và những nỗi buồn, đó là điều đơn giản và dễ hiểu nhất như 1 +1 = 2 mà cũng khó hiểu và phức tạp như một bài toán ma trận. Mất mát không chừa một ai cả, từ một cô bé mong chờ người cha của mình trở về từ một chuyến đi và rồi ông ta trở về theo một cách khác, lạnh lẽo và miệng luôn mỉm cười với tất cả mọi người từ trong bức ảnh. Từ cậu bé mới chỉ 8 tuổi mong chờ người cha của mình sẽ đến đón mình như mọi ngày và người đến đón cậu lại là người mang tới cái tin làm quay cuồng cả cái thế giởi nhỏ bé ấy. Lúc đấy không ai cho cậu biết sự thật mà cái cách mọi người đối xử với cậu, cái cách họ khóc cũng đủ làm cậu biết điều gì đang diễn ra, lúc ấy cậu không biết đó có phải là đớn đau hay không mà chỉ biết rằng cả thế giới trước mặt đang đảo lộn và tất cả những gì còn lại là sự trống rỗng, cái cảm giác đáng sợ mà cho dù bây giờ mỗi khi nghĩ lại đều cảm thấy đau nhói và cũng từ đó, cậu bắt đầu hiểu được rằng đau khổ là gì. Cho đến những người mẹ, những người cha phải vĩnh viễn chia tay con mình khi mà chúng mới ở độ tuổi xuân thì, cái tuổi còn quá trẻ để về với cõi vĩnh hằng, còn cả một tương lai, còn cả một bầu tuổi trẻ và ước mơ, thế rồi tất cả đóng sầm lại với chính họ và những người thân của họ. Ai nói thời gian sẽ làm phai mờ đi tất cả chứ, nói vậy là chẳng qua họ xạo mà thôi, thời gian có thể làm phai đi tất cả nhưng không bao giờ có thể lấp đầy sự mất mát của mỗi người.
Mỗi người đều có một “cuốn phim”của cuộc đời mình, và trong "cuốn phim" ấy đều hiện diện nhưng con người mà mình cho rằng sẽ luôn luôn có mặt, thế rồi bỗng dưng họ biến mất, thế là chúng ta, những “nhà làm phim” sẽ phải tự tay cắt đi những đoạn phim mà mình đã làm ra từ máu, tự tay chôn vùi nó trong cái ngóc ngách sâu kín nhất của tâm hồn, để rồi lao mình vào làm tiếp những đoạn phim với những con người mới, rồi lại cắt đi rồi lại làm lại, cắt đi rồi làm lại, một vòng tuần hoàn không có điểm kết thúc. Chúng ta không quên đi những mất mát mà chỉ chôn chặt nó trong trái tim mình, để rồi đến cuối đời hay trong những lúc buồn phiền lại lôi ra mà coi lại, mà hồi tưởng và khóc.
Muốn lắm để làm một con người giản đơn, với những lẽ sống giản đơn, nhưng không phải cái gì muốn là làm được. Có người bảo tại sao lại quan trọng hóa vấn đề lên thế? Chả biết trả lời sao cả, bởi cái cảm giác bơ vơ, lạc lõng, không định hướng nó cứ nằm đấy, nó cứ khiến con người ta thấy bồn chồn, thấy khó chịu và đa cảm, từ đó có muốn suy nghĩ một cách giản đơn cũng chả biết phải nghĩ như thế nào! Mà nói cho cùng thế nào là giản đơn, thế nào là phức tạp? Có ai định nghĩa được điều đó một cách rõ ràng không?
Nói cho thi vị thì những người đã ra đi là sung sướng nhất, cho dù họ đã bỏ dở đi cả một tương lại tươi đẹp phía trước nhưng người gánh chịu lại là những người ở lại. Người ở lại đau không chỉ nỗi đau của riêng họ mà còn là nỗi đau của những người đã khuất, như vậy không phải là đau lắm sao? Đau như vậy thì làm sao mà nghĩ cho giản đơn đây? Chỉ có tự họ lừa dối chính mình rằng “tôi là người đơn giản” mà thôi.
Rồi sau này cũng thế, tương lai cũng thế, họ sẽ sống mãi với những bơ vơ và lạc lõng ấy, thế nhưng như vậy không có nghĩa là họ không vui vẻ, họ sẽ vui vẻ theo cái cách của họ, vẫn sẽ sống hết mình với những gì đang diễn ra phía trước, đắm chìm trong những điều tuyệt vời mà cuộc sống ban tặng chỉ có điều luôn luôn song hành với họ là sự mất mát mà thôi. Cái hay của những con người như thế này là lúc nào trong đầu cũng sẽ vang lên câu hát “Pretend you are happy when you are in blue, it’s not a hard thing to do…” Chỉ cần vậy thôi là có thể sống tốt được rồi!
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, vẫn còn thấy mình được nhìn thấy mặt trời, vẫn còn được nghe những điều mà mình muốn hoặc không muốn nghe, và quý giá hơn hết là vẫn còn được sống… Hãy yên nghỉ trong yên bình nhé những người mà tôi yêu mến, quen biết hay không quen biết, một khi đã ra đi thì tất cả đều như nhau, thanh thản và bình yên. Cảm ơn tất cả vì đã cho mọi người thấy cuộc sống ngày một ý nghĩa hơn.
*Cho một ngày với những kỷ niệm buồn
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét