Nếu bạn tìm kiếm một cuốn sách với những mẹo vặt bổ ích dành cho dân "phượt" hay những bài viết hướng dẫn những kỹ năng để "sống sót" qua những chuyến du lịch bụi thì tốt nhất đừng mua cuốn sách này.
Nếu bạn tìm kiếm một "cuộc hành trình", một nguồn cảm hứng hay tìm kiếm vẻ đẹp của những chuyến đi để được thỏa sức tưởng tượng, thỏa sức chìm đắm trong những ước vọng được khám phá và để được sống trong cái không khí gấp gáp, liều lĩnh của những con người trẻ tuổi. Đây chính là "món quà" mà bạn xứng đáng được nhận.
Tôi gọi cuốn sách Xách ba lô lên và đi của cô bé trong độ tuổi xuân xanh Huyền Chíp là một "món quà" bởi qua từng trang sách, tôi đã tìm lại được sự diệu kỳ của tuổi trẻ. Tôi tìm thấy được khát khao được đi, được trải nghiệm và cả những nỗi niềm khi đứng trước những thay đổi của con người, cảnh vật và cả tư tưởng của chính mình. Tôi tìm được trong "món quà" của tôi là sự háo hức trước những vẻ đẹp đang ngày ngày hiện diện trên thế giới này nhưng chưa một lần nào tôi chú tâm và dồn hết tâm huyết để một lần được khám phá. Tôi tìm thấy trong "món quà" của mình những trăn trở trước sự chia cách của sắc tộc, tôn giáo và nỗi buồn đằng sau những sự khác biệt mà vô tình con người đã tạo ra; dù chỉ nhẹ nhàng và thi thoảng mới xuất hiện trong sách nhưng thật sự rất thấm thía. Tôi cũng tìm được sự dũng cảm và không quản ngại gian khổ để được làm những điều mình thích, điều mà bất kỳ người trẻ nào cũng phải cần để tìm ra được lẽ sống của đời mình, điều mà hầu như bất kỳ người trưởng thành nào cũng vô tình quên mất. Và trên hết cả, tôi tìm được cho mình nguồn cảm hứng từ những con người tuyệt vời cho dù chưa một lần tôi gặp mặt, tôi cảm thấy được sự gần gủi và thu hút bởi những việc Huyền Chip và bạn bè cô đã làm được và điều đó làm tôi cảm thấy mình vẫn còn đủ khả năng để "thở" và để "sống".
Là tập đầu tiên trong bộ sách về chuyến hành trình của mình, tất nhiên không thiếu những sai sót về mặt văn chương và cách bố cục trong quyển sách; nhưng đó là điều không quan trọng lắm bởi xuất bản được một cuốn sách thế này dù là dân "tin học" thì cũng quá là đáng nể rồi. Tập trung vào những trải nghiệm của Huyền Chíp trên con đường du lịch qua những quốc gia khác nhau tại Châu Á, sách được chia làm ba phần để nói về các quốc gia ở Đông Nam Á, Ấn Độ - Nepal và Trung Đông. Trong đó, phần tôi yêu thích nhất có lẽ là phần viết về Nepal và Trung Đông. Theo ý kiến riêng của mình, nếu được biên tập chắc tay thêm một chút, phần đầu viết về Đông Nam Á sẽ hấp dẫn tôi hơn chút. Tuy nhiên, một lần nữa, đây không phải là cái gì đó quá quan trọng.
Điều làm tôi xúc động và yêu thích nhất ở quyển sách này là nó không cố gắng nhồi nhét những kỹ năng hay mẹo vặt cho dân du lịch. Điều tuyệt vời nhất mà cuốn sách này làm được là nó đã kể những câu chuyện và lồng ghép khéo léo suy nghĩ của Huyền Chíp vào để từ đó chúng ta sẽ thấy được hỉnh ảnh của Huyền được khắc họa một cách rõ nét với những tích cách đặc trưng của một cô gái trong độ tuổi xuân thì, đầy hoài bão và tham vọng; đầy đặc trưng của tuổi trẻ nhưng không hề lẫn đi đâu được; là một cô gái thật sự dũng cảm và phi thường.
Tim tôi đập rộn ràng khi đọc lời đề tặng của Veera dành cho Chip về những chuyến đi và hành trình của cô. Tôi đã thật sự ngậm ngùi khi đọc đến chương mà Huyền Chip viết cho Yarfel, một cậu bé trầm lắng với ước mơ được đi du lịch cháy bỏng và khao khát đến những chân trời mới chẳng khác gì cô; nhưng hiện thực phũ phàng không phải lúc nào cũng như chúng ta mong đợi. Có những lúc, cuộc sống chẳng bao giờ cho ta cơ hội để làm điều mà chúng ta mong muốn; vì vậy; nếu được hãy làm những gì chúng ta muốn ngay lúc chúng ta còn có thể. Tôi đã cực kỳ ấn tượng trước những suy nghĩ của Huyền về sự xung đột giữa Isarel và Paslestine. Chẳng ai có lỗi trong một cuộc chiến như thế, tất cả đều cố gắng hoàn thành tốt công việc và niềm tin của họ đối với chính quê hương và tổ quốc của mình. Sự khác biệt tại sao muốn tồn tại lại khó khăn đến như vậy? Có quá nhiều máu và nước mắt đã đổ xuống, và điều chúng ta có thể làm là cầu nguyện và tin tưởng vào một thế hệ mới và một tương lai mới tốt đẹp hơn (hy vọng là vậy) mà thôi.
Nói đến vậy cũng đủ, sự yêu thích và lòng khâm phục của tôi dành cho Huyền Chip và "món quà" này của tôi có thể gói gọn trong hai từ "cảm ơn". Cảm ơn vì Huyền đã khuấy động lòng đam mê vốn đang tĩnh lặng và làm bùng lên sự khao khát khám phá của ngọn lửa tâm hồn tuổi trẻ đang có xu hướng giảm nhiệt độ của tôi. Cảm ơn vì "món quà" mà cô đã mang đến cho những bạn trẻ ngoài kia, để họ có thể hiểu rằng, cuộc sống của họ vẫn còn đang sung sướng lắm so với nhiều người. Và cũng cảm ơn vì những chuyến hành trình của cô và những con người cô đã gặp đã đem đến những suy nghĩ mới mẻ và đầy chất trẻ cho tôi; đúng như những gì Veera đã viết:
"...hành trình thực sự không phải là về những nơi em đến, mà là về những người em gặp."
*Hình ảnh được sử dụng trong entry này được lấy từ cuốn sách và bản quyền hoàn toàn thuộc về tác giả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét