7.3.12

Tôi nói chuyện gì khi nói về công việc


Ngẫm lại từ trước đến giờ dường như chưa từng có một entry nào đủ đàng hoàng tử tế tôi viết về công việc của mình. Tôi đoán chừng dường như tôi không cảm thấy thật sự thoải mái khi viết về một điều gì đó quá riêng tư và đối với tôi, công việc là một phạm trù tôi cho rằng nó thuộc về cá nhân riêng của mỗi người. Về cá nhân mình, tôi quan niệm rằng làm công việc gì không quan trọng miễn nó đúng với luật pháp và không làm hại người khác. Đối với tôi, khi chơi với một người bạn nào đó, tiêu chí công việc không phải là thứ tôi đặt lên đầu tiên. 

Tuy nhiên gần đây, tôi luôn có cảm giác phải viết một điều gì đó về những gì tôi đã và đang làm, về những điều đã giúp tôi sống sót qua những nhu cầu nuôi sống bản thân hằng ngày, có lẽ giống như một kiểu "tri ân" vậy, tôi đoán vậy. Có vẻ hơi ngớ ngấn, nhưng nghĩ như vậy lại khiến tôi cảm thấy thú vị hơn khi viết về công việc của mình. Nếu không kể những công việc bán thời gian như buôn bán cà phê bột, quản lý cửa hàng và "thợ học việc" từ khi bắt đầu bước vào cổng trường đại học cho đến khi lê bước khỏi cái cửa đó, thì tôi chỉ mới đi làm "đàng hoàng tử tế" gần được 2 năm (chính xác là đến tháng 5 này là tròn 2 năm). Đó chắc chắn không phải là một khoản thời gian dài so với những bậc tiền bối đã làm việc hơn chục năm, nhưng cũng không hẳn là quá ngắn để viết ra những dòng này. 

Ngay khi bảo vệ luận văn của mình xong và chờ nhận bằng, tôi được nhận vào làm ở một công ty liên quan đến lĩnh vực thể thao. Đây có thể nói là công ty tư nhân đầu tiên ở Đà Nẵng đi theo hướng thương mại hóa thể thao cộng đồng và kinh doanh từ bóng đá quần chúng một cách chuyên nghiệp và có hiệu quả nhất hiện nay (tất nhiên là ở Đà Nẵng). Công việc chính của tôi lúc đó là hỗ trợ lên kế hoạch tổ chức các giải bóng đá, quản lý bộ phân dịch vụ; đồng thời đảm nhiệm chính việc quản lý kinh doanh từ cho thuê sân Tennis và tổ chức giải đấu Tennis. Có giai đoạn tôi tham gia vào việc xây dựng chất lượng dịch vụ và xây dựng hệ thống quản lý cho khu vực nhà hàng của công ty; sau này thì rút ra hẳn và chỉ tập trung vào việc nghiên cứu và xây dựng chương trình hoạt động nhằm tạo ra trung tâm đào tạo bóng đá trẻ dành cho thanh thiếu niên từ 6 đén 14 tuổi. Có thể hình dung đây là công việc liên quan nhiều đến việc tổ chức sự kiện và quản lý con người.

Tại thời điểm đó, đây quả thật là một điều đem lại niềm thích thú lớn lao cho tôi. Bạn có thể nói rằng, tôi đã tự cho rằng mình may mắn biết bao khi chỉ vừa mới ra trường đã có cơ hội tiếp cận với những kỷ năng quản lý và được học hỏi từ những người dày dạn kinh nghiệm. Thêm một điểm nữa là độ tuổi trung bình của công ty vô cùng trẻ, chỉ vài người là thế hệ 7x, còn lại cao nhất chỉ sinh năm 83, nên quả thật đây là một môi trường hừng hực sức trẻ và đam mê. Có thế nỏi mọi người làm việc với nhau vì niềm đam mê không tính toán, vụ lợi. 

Tôi yêu công việc này vì tôi yêu thích sự năng động, tôi thích được giao tiếp với nhiều người và thích cảm giác được xây dựng nên một cái gì đó đem lại nhiều điều có ý nghĩa cho mọi người. Tôi và một vài người đồng nghiệp của mình đã làm với tất cả niềm tin và một điều tốt đẹp đang chờ đợi chúng tôi phí trước, thậm chí tôi đã từng có ý đinh gắn bó tại đây ít nhất cũng phải 3 năm. Thế nhưng, thời gian trôi đi và chúng ta thay đổi. Thế mạnh của tôi là dễ thích nghi và cũng vì vậy mà tôi dễ dàng nhận ra những gì đang thay đổi. Và đồng thời tôi cũng nhận ra rằng, một khi bạn yêu cái gì đó; không có nghĩa là bạn phải gắn bó lâu dài với nó. Vì vậy cho đến một ngày, tôi nộp đơn xin nghỉ. 

Từ công việc thứ nhất chuyển sang công việc tôi đang làm hiện tại là một bước chuyển có thể nói là không liên quan gì đến nhau ngoại trừ một vài kỹ năng quản lý và điều phối công việc. 

Tôi được nhận vào công ty sản xuất trò chơi điện tử cho thiết bị di động này cho đến nay là được 8 tháng, sau 6 tháng làm việc với chức danh trợ lý sản xuất, cách đây 2 tháng tôi được chính thức nhận chức danh "quản lý dự án". Khi đặt chân ra khỏi trường đại học, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ làm một cái gì đó liên quan đến "trò chơi điện tử" chứ đừng nói là quản lý việc sản xuất ra nó. Phải nói thẳng, lý do đầu tiên khi tôi nộp đơn thi tuyển vào công ty này là vì tiền; cho đến giờ vẫn vậy. Nói như vậy không có nghĩa là tôi không yêu quý công việc của mình, tôi có thể làm việc không mệt mỏi với nó nhưng nếu có ai hỏi đây có phải là công việc tôi định gắn bó cả đời không thì tôi sẽ không ngại ngần trả lời là "không". Chắc chắn tôi sẽ ở lại đây tương đối lâu hơn công việc đầu tiên, trước mắt là dự định trong 2 năm.

Điểu làm tôi thú vị nhất là tại đây, đội ngũ nhân viên cũng đều rất trẻ, phần lớn đều thuộc lứa 86-88. Không khí và lòng nhiệt tình của họ, thật sự làm tôi cảm động và yêu quý. Đây cũng chính là động lực lớn nhất có thể giúp tôi cống hiến không mệt mỏi. 

Tại đây, công việc chính của tôi là điều phối luồng công việc của các bộ phận khác nhau trong một team mà tôi đang quản lý. Lên kế hoạch, giữ deadline và quản lý chất lượng của sản phẩm; tóm gọn lại là như vậy. Công việc tuy khác nhau, nhưng dường như với tôi, mọi người tại đây với những người tại chỗ làm đầu tiên của tôi đều gợi lên những cảm giác tương tự như nhau. Họ, cũng như tôi; làm việc với niềm đam mê của những người mới bước chân vào đời. Tôi biết rồi sau này, ngọn lửa đam mê đó sẽ lụi dần nhưng điều quan trọng là hiện tại họ đã làm hết mình. 

Có người hỏi tôi, làm việc tại đây và chỗ cũ, có khác gì nhau không và tôi có thay đổi gì không? Khác thì chắc chắn là khác rồi, nhưng nhìn chung thì lại cũng giống nhau về không khí làm việc, mà dường như đó là cái không khí chúng của người dân tại đây rồi thì phải, quả thật mà nói tôi chẳng thể tìm thấy cảm giác gì khác để mà so sánh. Còn về việc tôi có thay đổi gì không, thì chính bản thân tôi cũng cần phải có thời gian để mà suy nghĩ về chuyện đó, thậm chí đến thời điểm này tôi không buồn nghỉ đến cả việc đó. Tôi đoán có lẽ mình cũng đã thay đổi một phần nào đó trong cách suy nghĩ và nhìn nhận vấn đề của mình. Ít nhiều thì tôi cũng đã "lớn lên" được tí xíu. Đôi lúc tôi tự nhủ với bản thân rằng "đừng bao giờ thay đổi nhé", nhưng quả thật là khó để mà giữ lời. Dù muốn hay không, ngày qua ngày, bản thân tôi luôn thay đổi từ ngoại hình cho đến suy nghĩ, tuy nhiên có một điều chắc chắn là du tôi có thay đổi thế nào thì tôi vẫn là chính con người tôi mà tôi, đó là điều quan trọng nhất.

Nhìn tới nhìn lui, chữ thì cũng nhiều mà tôi cứ có cảm giác chẳng có cái gì tôi đã viết ra là thật sự liên quan đến công việc của mình. Nhưng thôi, dù gì thì có cũng hơn không. Cứ coi như đây là note để đánh dấu 2 năm đi làm, có thể sau 3 năm nữa tôi lại có một bài viết tương tự thế này. Hy vọng đến lúc đó, đời cho tôi đủ "vui" để mà viết. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét