15.12.12

Câu chuyện nhỏ dễ thương


Cô bé và cậu bé chẳng quen biết nhau. Cậu bé chỉ quen anh của cô bé. Một lần, cậu bé cãi nhau với anh cô bé, tức giận, cậu bé cầm một cục đá ném bể tan tành tủ thuốc lá đang bán của cô bé ngay tại bờ biển. Cô bé ngạc nhiên không hiểu vì sao. Tối đó, cô bé bị ba đánh cho một trận tơi bời với một cái lý do rất là "phong kiến": "Mi không chọc nó sao nó lấy đá ném tủ thuốc của mi??? Con gái mà răng rượng quá vậy hả???". Kể từ đó, cô bé ghét cay ghét đắng cậu bé. Gét cho đến tận khi cả hai lớn lên, rời xa cái xóm nhỏ yên bình ấy.

Đến lúc họ đã trưởng thành, trở về với cái xóm nhỏ kia. Cô bé hôm nào giờ đã là thiếu nữ xinh xắn. Cậu bé lúc xưa giờ đã trở thành một người đàn ông. "Chào em", là hai tiếng đầu tiên cậu bé nói với cô bé khi họ vừa gặp lại. Đáp lại lời chào đó vẫn là cảm giác tức tối và ghét bỏ của cô bé. Không thèm nói lại một tiếng, cô bé cứ vậy mà quay bước đi.

Thế rồi, duyên phận hay sao ấy, miệng thì vẫn nói là ghét mà trái tim thì đã xao động. Rồi từng chiều cậu bé ngồi chờ cô bé bên bờ biển. Từng ngày lễ là từng đóa hồng nhung đỏ thắm. Cậu bé sợ mất cô bé đến nỗi đổi luôn cả ca làm, chuyển từ làm đêm được nhiều tiền và ưu đãi hơn sang làm ban ngày, chỉ để cả chiều tối ngồi bên cạnh cái quán nhỏ xinh của cô bé. Ngồi nhiều đến nổi ai nhìn vào cũng tưởng là nhân viên bảo vệ của quán.

Và rồi, cái gì đến cũng phải đến. Một cái đám hỏi diễn ra, rồi tiếp đó một cái đám cưới diễn ra. Cô bé giờ đã là vợ, cậu bé giờ đã là chồng. Họ đã ghét nhau, yêu nhau và bây giờ là lấy nhau.

Cô bé chuẩn bị có đứa con đầu lòng. Cậu bé đi công tác xa. Mỗi tuần là một bức thư, nét chữ láu và cực xấu, viết vội, nhưng tuần nào cũng có. Cô bé đọc thư mà lòng ấm áp lạ lùng. Rồi mái nhà hạnh phúc này sẽ mãi vẹn nguyên, cô bé nghĩ.

Họ đã có một mái ấm hạnh phúc. Cãi nhau, giận hờn, ghen tuông, đều có cả, nhưng trên tất cả, vẫn chỉ là hạnh phúc. Họ chuẩn bị có với nhau một cô bé con kháu khỉnh...

Cậu bé ra đi, đột ngột đến ngỡ ngàng. Ra đi không để lại một lời trăn trối, ra đi không nhìn ai lấy lần cuối cùng. Chỉ đơn giản là cô độc và lặng lẽ. Cô bé vẫn ở đó, một tay hai đứa con, tưởng chừng mái nhà đang sụp đổ.

Thời gian cũng qua, tất cả đều cũng qua. Giờ đây cô bé ngồi kể lại kỷ niệm đẹp nhất thời thơ ấu của mình với những cảm xúc khó tả. Vui có, buồn có, tức tưởi có, nhưng trên tất cả vẫn là một hạnh phúc ngọt ngào thể hiện một cách rõ ràng và rạng ngời trong đối mắt.

"Thà có được hạnh phúc ngắn ngũi với người mình thật sự yêu thương, còn hơn là sống với người mình không yêu cả một đời."

Tôi hỏi cô bé, "liệu đã hạnh phúc chưa?". Cô bé trả lời, "đã từng và sẽ sống mãi với những hạnh phúc ngọt ngào ấy".


*Viết tặng Mẹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét