11.3.12

Ngày bình yên trong tôi


Hôm nay là cuối tuần và tôi thức dậy vào lúc 8h00. Kỳ tích!

Vào những ngày cuối tuần, tôi thường ngủ vùi đến 10 hoặc 11 giờ. Đôi lúc mở mắt ra thì trời đã quá trưa. Nhưng hôm nay lại khác, khi tiếng chuông đồng hồ báo hiệu đúng 8:00 thì cũng là lúc tôi mở mắt. Chẳng vội vả như thường lệ, tôi nằm đó trên chiếc giường yêu quý của mình và đắm chìm trong không khí yên tĩnh đến tuyệt đối. Đây cũng là điều tôi thích nhất ở khu phố mình sống. Yên tĩnh. 

Cuộn mình trong chăn và hít vào mình cái không khi lành lạnh khác thường của ngày hôm nay, tôi thầm nghỉ giá mà ngày nào cũng như thế này thì thật là tốt. Không cập rập lao ra khỏi giường, không suy nghĩ đến những việc mình cần phải làm trong ngày và không cần phải quan tâm đến cuối ngày mình sẽ tổng kết cái gì. Tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường, đặt chân xuống nhà bếp, sau khi lấy cho mình một cốc sữa, một hộp sữa chua và một vài cái bánh cookie, tôi kéo ghế ngồi xuống. Lặng lẽ kết thúc phần ăn sáng của mình. Sữa lạnh ngắt. Bánh giòn tan. Và bầu không khi yên ắng dễ chịu của căn nhà khiến tôi cứ như chìm đắm trong một không gian tuyệt vời và thật khó để mà dứt mình ra khỏi cảm giác dễ chịu ấy. Tôi cứ muốn ngồi mãi như vậy mà thôi. 

Tôi đến công ty vì bỏ quên một vài thứ từ ngày hôm trước chứ chẳng phải ham muốn đến đó vì thương công tiếc việc gì cả. Có người tại văn phòng, team khác vẫn đang phải làm thêm giờ cho dự án của họ nhưng công việc dường như trôi qua một cách chậm rãi, không gấp gáp như thường ngày. Điều hòa chạy và phát ra những tiếng kê khe khẽ, tôi cũng không rõ đó là tiếng của điều hòa kêu hay là tiếng của những chiếc quạt thông gió. Tôi đoán là cả hai. Bắt gặp những gương mặt quen thuộc, tôi mỉm cười và tự nhủ, dường như đối với những đồng nghiệp cùng vị trí với tôi, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ có được cho mình những ngày nghỉ đích thực, cho dù có được một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, suy nghĩ của chúng tôi khi nào cũng lái về công việc dù vô tình hay chủ ý; mà cái này là tôi nghĩ vậy không biết những người khác có nghĩ giống như thế không nữa! Check một vài cái mail và nhận một vài tin tốt lành. Cuối cùng thì tôi cũng qua khỏi một tuần vất vả. Tâm trạng tự nhiên cực kỳ phấn chấn, cũng đã lâu rồi tôi chưa thật sự có lại được cảm giác như vậy. Lúc đó, nếu mà không có ai trong văn phòng chắc tôi cũng nhảy tưng tưng lễn cho đã. Niềm vui cứ vậy mà theo tôi ra khỏi công ty. Quả là không bỏ công đến văn phòng hôm nay, tôi thầm nghỉ.

Trời mù, không khí cứ như những ngày chớm đông của Hà Nội vậy, cái này là tôi nghe người ta nói thế chứ tôi cũng chưa ra Hà Nội lần nào nên cũng chẳng thể kiểm chứng được. Chạy xe dọc những con phố quen thuộc nhưng không khí lạ lùng của ngày hôm nay làm tôi có cảm giác mình đang đi qua những nơi xa lạ nào đó vậy, quang cảnh trước mắt tôi cứ như khung cảnh của những bộ phim thập niên 90. Những con người ấy, những quán xá ấy; tất cả vừa quen mà cũng thật lạ. 

Hôm nay được ra sân Tennis lại, sau một tuần căng thẳng, đây quả là thứ mà tôi cần đến. Quả nhiên, cho đến lúc này tôi mới có thể khẳng định chắc chắn với bản thân mình rằng, Tennis là môn thể thao tôi yêu thích nhất. Chưa bao giờ tôi nhớ sân tập đến thế cho bất kỳ môn thể thao nào. Bao nhiêu căng thẳng, bực dọc, tôi dồn hết vào những đường bóng và BÙM, tinh thần lại phấn chấn một cách tột độ. 

Tôi dành cả buối tối thứ 7 của mình để chỉnh sửa một vài tấm ảnh dành cho bà chị của mình. Ngày mai chị ấy đã lên xe hoa. Quả thật là trước đây hơi bất ngờ với cái tin này nhưng giờ thì cảm thấy hai anh chị thật sự hạnh phúc và có lẽ không thể chờ hơn được nữa! Chúc cả hai người một cuộc sống hạnh phúc viên mãn. Nhìn nụ cười rạng rỡ của chị bên cạnh anh, tôi có thể thấy được hai người họ quả nhiên là dành cho nhau. Tình yêu quả thật là diệu kỳ.

Hiện tại tôi vừa gõ lộc cộc trên facebook về cái cảm giác của ngày hôm nay, vừa nghe album Some Nights của Fun, và phải nói rằng, album này mang lại cho tôi cảm giác trọn vẹn cho ngày hôm nay. Nhẹ nhàng và tuyệt vời. 

Cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào sau này, chỉ cần có được những ngày như hôm nay, tôi sẵn sàng đương đầu với tất cả những thử thách mà cuộc đời dành cho mình. Chẳng ngán cái nào :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét