20.1.12

Tự (II)



I.

Đôi khi vào những lúc bận rộn nhất trong ngày, tôi thỉnh thoảng vẫn ngồi thừ ra một lúc, không thật sự suy nghĩ về một cái gì cả, chỉ đơn giản là lặng nhìn những gì trong tầm mắt của mình. Ngắm nhìn những chuyển động, những khuôn mặt hay cũng có lúc chỉ là những khoảng không vô định. Những khoảng khắc như vậy, đôi lúc khiến tôi tự hỏi mình đang thật sự làm cái gì; và có khi phải là cả một nổ lực lớn lao của bản thân để kéo tâm trí tôi quay trở lại với công việc thường ngày. Cái cảm giác không biết mình thật sự đang nghỉ gì, thật sự đang làm gì; đôi lúc thật đáng sợ, bởi những lúc như vậy tôi thường nghỉ; không biết mình là ai.

II.

Tôi thường không thật sự thích Tết, từ nhỏ đã vây và lớn lên cho đến giờ cũng vẫn vậy, chẳng có thay đổi gì nhiều. Tôi chỉ thích cái không khi rạo rực những ngày trước tết, thích cái không khí tấp nập, rộn ràng của mọi người chuẩn bị cho công cuộc đón chào năm mới. Thời gian còn lại sau đó thường là những ngày tháng không có cảm xúc gì nhiều, tụ tập bạn bè để vui vẻ, uống một chút bia, ăn một chút gì đấy và đánh những ván bài cho qua thời gian; thật sự không có quá nhiều cảm xúc nhưng kể ra thì cũng không phải là nhạt nhẽo, đây cũng là khoảng thời gian đáng để chờ đợi, khoảng thời gian được nghỉ ngơi, đối với tôi Tết thật sự chỉ có nghĩa như vậy. 

III.

Lâu rồi chẳng viết cái gì, viết ra thì lại chẳng thấy mình viết cái gì vui vẻ cả, nên kể ra đôi lúc tôi tự hỏi mình có phải là người thú vị không? Tôi tự tin là mình là một người thú vị nhưng còn người khác có tin hay không thi lại là chuyện của họ :). Mà thật ra, nghĩ nhiều về những suy nghĩ của người khác quả thật là một việc làm chẳng có kết quả gì, tôi luôn tự bảo mình như vậy nhưng thật khó mà bỏ mặc được chuyện đó. Mà thôi, Tết cũng gần đến rồi, tạm quẳng mọi thứ đi một thời gian, vui được lúc nào hay lúc đó. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét