28.12.11

Tự (I)


Đôi khi nhắm mắt lại, tôi chỉ muốn tưởng tượng trong đầu cái cảnh mình sẽ như thế nào khi rơi từ đỉnh một tòa nhà cao hơn 100 tầng xuống đất.

Chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì tôi chạm đất, nghĩ tới thôi cũng đã thấy rợn người rồi. Cái tôi tò mò nhất, lại là cái cảm giác ở giữa lưng chừng của không trung. Những lúc đó, chúng ta sẽ suy nghĩ về điều gì nhỉ? Hay thậm chí có bất kỳ một suy nghĩ nào "chạy" được trong đầu vào cái giây phút đó không? Tôi chưa hề biết một người nào đề cập về chuyện đó. Trong cả lúc tưởng tượng, tôi cũng cực kỳ tò mò với những suy nghĩ đó, liệu trong cái khoảng khắc đó, tôi sẽ suy nghĩ về cái gì? Quá khứ, hiện tại? Tương lai chắc chắn là không rồi. Liệu tôi có suy nghĩ về những mối quan hệ, về bạn bè và về cả cái nguyên nhân khiến tôi phải "tung bay" giữa trời như thế không?

Nếu phải suy nghĩ về những mối quan hệ thì trong cái giấy phút ấy, mối quan hệ nào sẽ khiến tôi lưu luyến nhiều nhất? Và liệu có chăng cái cảm giác lưu luyến? Xét cho cùng, chắc chắn sẽ có một lý do để một người gieo mình từ một tòa nhà cao cả trăm tầng xuống mặt đất, và lý do đo ắt hẳn phải bắt nguồn từ một mối quan hệ. Có lẽ khởi nguồn cho "cú nhảy" là sự đau đớn và kết thúc chỉ còn là sự trống rỗng. Cuộc sống là một chặng đường dài và lẽ sống của mỗi người là làm thế nào để đi hết đoạn đường đó. Có những người cứ bước đi mãi và mang trên mình cả một mạng lưới dày đặt của các mối quan hệ xã hội. Ngày qua ngày, những mạng lưới đó cứ như một cuộn chỉ rối và thắt chặt cái cổ của họ lại lúc nào không hay. Để rồi; họ bức bối, ngột ngạt trong chính cái cuộn chỉ mà mình đã mang vào người. Và cách cuối cùng là tìm cách kết thúc cuộc đời của mình. Nhưng cũng có những người, cả đời họ bước đi trên con đường đời với sự cô độc và lẻ loi. Họ cứ thế mà bước đến độ mỏi mòn và héo hon bởi chính sự đơn độc của mình. Và rồi, lối thoát cuối cùng lại là "sự ra đi vĩnh viễn". Tréo ngoe nhỉ, vậy phải sống sao cho "vừa đủ" đây? Tưởng tượng, đến ngảy cả khi chết đi mà cũng phải suy nghĩ về những vấn đề như thế này thì quả thật, cuộc sống lúc đó chẳng khác gì địa ngục.

Hay tôi sẽ suy nghĩ về sự giải thoát, trong đầu lúc đó sẽ chỉ là những tiếng vang vọng, van xin sao cho mình "chạm đất" thật nhanh. Chỉ có thế, tôi mới thật sự được giải thoát? Sẽ không còn suy nghĩ, sẽ không còn vấn vươn hay băn khoăn về cuộc sống, về những mối quan hệ và về con người?

Có lẽ, suy nghĩ thế nào cũng không thật sự ổn cả. Mà đúng, làm thế nào để có được một sự yên ổn khi sự khởi nguồn của nó đã là sự chông chênh đên vô cực của một đời người? Tôi thật sự ngớ ngẩn mát rồi :)

Cuộc sống có những lúc thật khiến cho người ta khó mà không suy nghĩ. Càng suy nghĩ càng thấy mình có quá nhiều thứ để mà suy nghĩ. Và rồi cứ vậy mà tiến lên. Còn không chịu nổi? Thì dừng lại. Đầu hàng nó hay nghỉ ngơi để tiếp tục mà đi, tất cả phụ thuộc vào một sự lựa chọn. Lựa chọn nào cũng là quyết định của mình, thật khó cho người ngoài có thể nhìn vào để mà phán xét; mà hẳn nhiên họ sẽ phán xét, nhưng lúc đó chúng ta có thật sự quan tâm?

Thật sự, chỉ mong một điều duy nhất, sẽ không bao giờ tôi đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao cả trăm tầng với một mục đích duy nhất là nhảy xuống! À mà có khi lên đến đó, thấy cảnh đẹp quá, tôi lại quên mất cái ý định ban đầu cũng có. Mà muốn làm vậy, trước tiên phải kiếm chỗ nào có cái toàn nhà cao cả hơn trăm tầng cái đã. Việt Nam đã có chỗ nào có chưa nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét