22.1.13

Ngày hôm ấy không có gì đặc biệt



Ngày hôm ấy không có gì đặc biệt,
máu em
đỏ rực
cả một góc
sân trường.
Từ độ cao 20m
em
bỏ lại sau lưng
tuổi 18
của một thời niên thiếu.

Giữa những bộn bề,
giữa những người là người,
có ai thấy
một khoảng tối,
trong em.
Giữa những bộn bề,
giữa những người thân,
chẳng ai dang tay cứu được em.

Ngày hôm ấy,
không có gì đặc biệt.
Chỉ tin tức là “sải cánh bay”
với tốc độ tàu con thoi
đâm vào “cơn đói khát thông tin”,
của những người là người.
Không một ai.
Biết đến tên em.

Ngày hôm ấy,
không có gì đặc biệt,
chỉ những ảnh mắt,
mở to hết cỡ,
sững sờ

lo sợ.
Nước mắt chảy,
tiếng gọi thất thanh,
và cả những lời đồn thổi.

Hình ảnh của em,
rồi sẽ nằm lại ở góc sân ấy
vĩnh viễn
như một “truyền thuyết”,
tuyệt vọng.

Ngày hôm ấy,
không có gì đặc biệt.
Những đứa trẻ
vẫn buồn phiền
vì chiếc điện thoại giở chứng
vì những ẩm ương
của tuổi mới lớn
và vì tất cả
những rắc rối vị thành niên.

Chỉ có em
là nằm lại ở đó
nơi những nỗi buồn không còn
lối thoát.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét