13.12.12

Mong ước tự do


"Con người được tự do vào cái khoảnh khắc mà họ ước rằng họ được tự do"
Voltaire

Ngôi nhà mới, nước trong vắt nhưng không xanh như tôi vẫn thường ở dưới sông. Tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại ở đây. Tôi đang tung tăng bơi lội trên dòng sông quen thuộc của mình, đang đùa vui cùng bạn bè thì bổng, ùm, một tiếng vậy thôi là tôi đã bị ném vào chỗ này rồi. Mọi thứ ở đây thật tốt, nước thật trong, thức ăn lúc nào cũng đầy đủ, tôi chưa bao giờ phải bị đói bao giờ dù rằng trước đây khi còn ở sông có một hai ngày tôi phải nhịn đói. Mọi thứ đều rất ổn, nhưng tôi thấy mình không ổn.

Ở đây tôi hay bị đụng đầu lắm. Dường như có một bức tường vô hình hiện hữu vậy. Cho dù trước mắt tôi không thấy gì cả nhưng cứ bơi đến đó là “cộp”, đau điến. Tôi cứ bị như vậy mãi, dù tôi biết rằng ở chỗ nào đó tôi sẽ bị đụng đầu, thế nhưng cái ước muốn được bơi đi xa hơn cái nơi tôi đang sống, được thoát khỏi cái căn nhà mới này luôn thôi thúc tôi bơi, bơi cho đến khi “cộp”.

Một hôm tôi thấy có một cái cái gì đó tròn tròn, sáng sáng, gõ cộp cộp tại nơi mà tôi cho rằng chính là bức tường vô hình. Nó cứ trắng trắng như là thức ăn hằng ngày của tôi vậy, nhưng to hơn rất nhiều. Cái vật đó cứ lượn qua lượn lại trước mắt tôi, thật là ngứa mắt hết sức. Tôi cứ đinh ninh rằng đó là thức ăn của tôi, nên cứ há miệng ra mãi. Nó lượn qua bên trái là tôi bơi sang bên trái, nó lượn sang bên phải là tôi bơi sang bên phải, miệng vẫn há, vẫn đớp liên tục. Và rồi bất tình lình tôi thấy nó ở đằng xa, cũng không xa tôi là mấy, tôi cố gắng bơi thật nhanh. “Nhanh nữa lên”, tôi tự nhủ với mình như vậy, tôi không muốn để hụt chỗ thức ăn to ấy. Và rồi chuyện gì đến sẽ đến. Cộp!

Đến bây giờ tôi đã hiểu đó không phải là thứ để tôi ăn mà là thứ sinh ra để trêu ngươi của tôi, để chọc tức tôi và là thứ giúp tôi tiêu khiển. Tuy đã biết đó không phải là thức ăn của mình, nhưng khi nó xuất hiện, tôi vẫn lượn lờ với nó, vẫn bơi theo nó, vẫn cố gắn chạm vào nó. Và khi không thấy vật đó trong một thời gian dài, tôi lại cảm thấy buồn, cảm thấy nhớ. Bởi một lẽ, tôi chỉ có một mình trong căn nhà với những bức tường vô hình, đồ ăn thì thừa mứa, không khí thì đầy đủ. Nhưng chỉ một mình. Thà tôi bị “cộp” nhiều lần vì cái vật trắng trắng, sáng sáng và to ấy còn hơn là bị “cộp” khi bơi một mình.

Có một lần, tôi bơi lên thật cao, cao đến nổi đầu tôi nhô ra khỏi mặt nước và thấy được một dãy hình chữ nhật màu đen bao quanh khu nhà tôi đang sống. Tôi đoán chắc đó là giới hạn của bức tường màu trong xuốt này. Tôi chợt nghĩ, biết đâu bơi qua được giới hạn ấy là tôi có thể bới xa hơn nữa. Vậy là tôi luyện tập, tôi cứ cố gắng vẫy đuôi thật mạnh, dùng hết sức lực của vây để tăng tốc cho mình. Tôi cố gắng bật lên thật cao. Một lần, hai lần, tôi đều không thể vượt qua cái giới hạn đó.

Vật đó lại xuất hiện, nhưng bây giờ tôi đang tập trung cho một việc khác, một việc quan trọng hơn rất nhiều, vượt qua bức tường. Vì thế tôi bỏ mặt cái vật hấp dẫn đó, mặc cho những tiếng gõ nó tạo nên, mặc cho nó cứ lượn lờ thế nào đi chăng nữa, tôi không quan tâm.

Và tôi bơi, bơi như chưa từng được bơi, nhanh hết sức có thể, đập đuôi mạnh hết sức có thể, “cố lên, cố lên, chỉ còn một chút nữa thôi”, ý nghĩ đó cứ lẫn quẩn mãi trong đầu của tôi. Cho đến một ngày. Ào. Tôi đã nhảy lên khỏi mặt nước, tôi bay qua khỏi cái giới hạn đen ngòm chết tiệt ấy. Tôi mừng rỡ, tôi vui sướng, tôi đã ra khỏi căn nhà chết bầm ấy. Tôi đang bay. Tôi đang tự do. Mặt sông rộng lớn ơi! Đợi tôi nhé, tôi đến với Người đây. Bụp! Đau điến, đau không tưởng nổi! Và rồi cháy cả mang, tôi không thể thở, tôi vùng vẫy, tôi há miệng, tôi đập đuôi liên tục. “Cho tôi không khí, cho tôi nước”, tôi cứ “gào” lên như thế trong đầu. Tôi muốn thở, tôi muốn bơi trong dòng nước. Tôi luôn nghĩ rằng một khi ra khỏi căn nhà đó tôi sẽ trở về với dòng sông của tôi, trở về với tự do của tôi. Việc tôi nằm trên mặt đất lạnh lẽo này, cháy khô cả cổ vì không có không khí thế này là ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Khi tôi bắt đầu yếu đi, thì từ trên cao cái vật trắng trắng đó lại xuất hiện, ngày một to hơn và nhiều màu sắt hơn. Tôi không thể miêu tả nó như thế nào vì đó là thứ tôi chưa từng thấy trước đây bao giờ, nhưng nó to lắm, và nó có thể nắm lấy cả thân mình tôi, nhấc bổng tôi lên và thả tôi vào lại trong căn nhà với những bức tường vô hình.

Tôi vẫn sống, vẫn thở và vẫn chơi đùa với vật đã cứu sống tôi và tôi cũng đồ rằng đó chính là thứ đã bắt tôi về ở trong căn nhà này.

Tôi biết ở ngoài kia, ngoài những bức tường của căn nhà này là một thế giới khác, một thế giới không dành cho tôi. Tôi có thể nhìn thấy nó, có thể chơi đùa cùng nó, nhưng tôi không thuộc về nó. Và tôi cũng không thể ở lại mãi trong căn nhà này, tôi không muốn cả cuộc đời còn lại của mình cứ bơi qua bơi lại giữa những bức tường trong suốt, cô độc cả một cuộc đời. Tôi vẫn luyện tập, tôi vẫn mong muốn nhảy ra khỏi cái nơi quỷ quái này một lần nữa, cho dù sau đó tôi có thể chết vì không có nước và không khí, nhưng dẫu thế cũng không sao bởi tôi đã làm được điều mà tôi mong muốn. Tôi muốn được tự do!


----
*Dành tặng cho "em"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét