11.12.12

Giấc mơ...


Đã lâu rồi, không có lúc nào mơ cả. Cứ gần 2,3 giờ sáng mới đi ngủ, đặt lưng xuống là ngủ như chết thì không thể nào có cái gì gọi là “mơ” nó hiện hữu trong đầu mình được. Để rồi bất chợt, lại mơ…

Giấc mơ bắt đầu bằng cảnh mình đang đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao chót vót, cao đến độ có thể chạm đến cả những đám mây, đưa tay ra là có thể cảm nhận cái lạnh buốt của những giọt nước nhỏ li ti đang kết tụ lại đó. Tòa nhà cao đến độ khi nhìn xuống thì chẳng thể thấy được gì ngoài những chấm nhỏ li ti. Trong giấc mơ, mình cứ đứng trên “đỉnh cao chói lọi” ấy mà không hề động đậy, chỉ đứng vậy thôi, mắt vẫn mở to, vẫn thở, nhưng toàn cơ thể cứ cứng đờ như một bức tượng đã ở đó cả ngàn năm vậy. Bất chợt, mình cảm thấy muốn động đậy, mình muốn được cử động, mình muốn được làm một cái gì đó. Một khao khát mãnh liệt bùng lên, nó cứ như một thứ cảm giác mà từ trước đến giờ mình chưa bao giờ có vậy. Cảm xúc ấy cứ dâng lên, dâng cao đến mức cái cơ thể cứng đờ của mình cũng không chịu nổi, và rồi rốt cuộc, mình nhảy xuống.

Khi tỉnh dậy, mình không biết cảm giác khi nhảy xuống từ một tòa nhà thật thì sẽ như thế nào, và đương nhiên sẽ không bao giờ muốn biết, thế nhưng mình có thể nhớ rõ ràng cảm giác khi nhảy xuống từ độ cao ấy trong giấc mơ, chỉ có thể tóm gọn trong ba chữ: “Quá tuyệt vời”. Giờ nhắm mắt lại mình vẫn còn hình dung được những gì đã diễn ra trong giấc mơ, đây là chuyện cực hiếm vì hầu như không bao giờ mình có thể nhớ được cái gì rõ ràng từ những giấc mơ, với lại mình cũng không có mơ nhiều. Trong giấc mơ,mình cứ rơi như vậy thôi, gió đập vào mặt nhưng lại làm cả cơ thể mình thoải mái đến lạ lùng, cứ như được giải thoát khỏi cái gông vô hình nào đó vậy. Chỉ rơi tự do như vậy thôi, mọi thứ trở nên đơn sắc, không có cái gì rõ ràng. Mình cứ lao vun vút như một muỗi tên bắn khỏi cánh cung được giăng thật căng. Kỳ lạ là ở chỗ, khi mình rơi tự do như vậy, mọi chuyện từ trước đến giờ cứ hiện lên rõ mồn một trước mắt , cứ y như trong phim. Không biết trước khi chết, con người có được nhìn thấy tất cả những gì mình đã làm trong quá khứ không? Chứ trong mơ, mình đã nhìn thấy được mình lớn lên như thế nào, đã cười thế nào, khóc thế nào, la hét thế nào… Từng mảng ký ức một cứ ùa về, rõ nét có, mờ nhạt có, đôi lúc chỉ là những vệt chớp của những hồi ức đã qua. Cứ như thế, mình rơi, hết rơi sấp rồi lại rơi ngửa, tư thế cứ thế mà thay đổi. Cả đầu óc và cơ thể đều được thư giãn một cách tuyệt đối. Từng đoạn ký ức cứ trôi đi như vậy. Thế rồi mình chạm đất, không đau đớn, không cảm giác, chỉ thấy tất cả là một màu trắng toát. Vậy là mình đã chết. Mình thấy mình đứng trong đám tang của chính mình. Mình thấy mẹ mình ngồi đờ đẫn bên chiếc quan tài đã đóng kỹ càng. Mặt bà trắng bệch không còn sức sống, mắt thì sâu hoắm và u tối. Mình thấy em mình chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh mẹ. Chỉ hai người ngồi đó, mình cũng chỉ đứng nhìn, tất cả đều bất động, lúc này tràn ngập trong tâm trí mình là một nỗi đau không gì diễn tả được, mình muốn khóc nhưng cơ thể không làm theo ý mình, mình muốn gọi tên mẹ nhưng không thể mở miệng. Tất cả là một sự im lặng đến đáng sợ. Thế rồi mình tỉnh giấc với giọt nước mắt còn nóng hổi trên má.

Thức giấc khi mặt trời vừa mới nhú, trong lòng cảm thấy nặng nề, một cảm xúc trộn lẫn rất lạ lùng, vừa thấy thích thú vừa thấy đau buồn đến tận cùng. Thế rồi mình chợt nghĩ đến những giấc mơ mà mình đã từng mơ ước, những mong ước của tuổi trẻ. Trong lòng chợt tràn lên một niềm khát khao được sống, được mơ, được cảm nhận, được tiếp tục có những giấc mơ mãi về sau. Rồi mình nghĩ đến mẹ, đến em, đến nỗi đau mình đã chứng kiến, mọi thứ khiến con tìm mình như thắt lại. Khao khát sống chưa từng dữ dội như lúc này. Và bất chợt mình mỉm cười vì thấy mình còn quá đổi yêu cuộc đời này thế nào.

Có ai đó đã từng nói, “Chết là vinh quang”. Nó chỉ vinh quang khi vào đúng thời điểm, đúng hoàn cảnh, làm đúng nhiệm vụ của nó, chỉ như vậy Cái Chết mới thật sự là vinh quang. “Sống khó hơn là Chết”, quả thật như vậy, sống là cả một quá trình chiến đấu không mệt mỏi, yêu thương và cảm nhận không mệt mỏi. Khi ta chết, ta sẽ mục rữa trong lòng đất, còn mọi người sẽ tiếp tục cuộc sống của chính họ. Chúng ta cứ nghĩ rằng khi ta chết ai cũng sẽ nhớ thương chúng ta lắm, nhưng sự thật không phải là như vậy. Chúng ta chỉ được nhớ thương khi chúng ta chết đúng thời điểm của mình, khi mà “cần” phải chết. Khi chúng ta “ra đi” trước thời khắc đó, cái chúng ta để lại chỉ là nổi đau và sự trống rỗng mà thôi, không “vinh quang”, không “đẹp đẽ”, tất cả chỉ là sự “bi thương”.

Còn trẻ thì còn sống, sống là cả một chặng đường thú vị, bỏ qua nó thật sự là một điều vô cùng đáng tiếc. Cho dù bất kỳ vì lí do nào đi chăng nữa, sống vẫn là điều tuyệt vời nhất trên cuộc đời này, theo mình nghĩ là vậy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét