27.12.12

Biến dạng


Cô bé đang chơi đùa gần gốc cây bàng xơ xát, bỗng thấy dưới gốc cây một xấp tiền. Bé lượm lên, đếm từng tờ một một cách cẩn thận, đúng y 270 ngàn.

Bé cứ nhìn quanh mãi và tự hỏi: “Không biết ai làm rơi số tiền này nhỉ?”

Thoáng thấy một người phụ nữ dắt xe từ trên một con dốc đi xuống, mặt ngó quanh, cố bé chạy lại hỏi: “Cô ơi cô đánh rơi tiền à?”
Người phụ nữ hỏi lại, một cách dò xét: “Con nhặt được tiền à?”
Cô bé đưa xấp tiền ra, một niềm vui khó tả hiện ra trên khuôn mặt thiên thần: “Đây cô ạ, 270 ngàn phải không cô?”
Người phụ nữ lúc này giọng nói mạnh bạo hơn: “Ôi đúng của cô, rõ khổ, vừa mới quay đi một cái là rớt mất tiêu, cảm ơn cháu bé nhé!”
Người phụ nữ cầm lấy xấp tiền, rút ra một vài tờ đưa cho cô bé, cô bé không lấy nhưng người phụ nữ liền nhét vào túi quần của cô bé rồi phóng xe đi một cách vội vã. Trên mặt của cô bé hiện lên một niềm vui không trọn vẹn.

Đến tối, khi chỉ có hai mẹ con, cô bé và mẹ trên chiếc giường gỗ cũ kỹ trong một ngôi nhà xộc xệch, cô bé thò tay vào túi mình, lấy ra mấy tờ giấy bạc định khoe với mẹ việc tốt chiều nay mình làm. Bỗng bé thấy mẹ mình mím chặt môi, khóc không thành tiếng. Mẹ bé bảo rằng mẹ lỡ làm mất tiền lương tháng này của mẹ rồi, đúng 270 ngàn chẵn, mẹ bé không biết những ngày tháng sắp tới đây của bé và mẹ sẽ ra sao khi không có 270 đồng tiền lương ấy. Thế rồi mẹ ôm bé khóc nức nỡ. Bé chẳng biết nói gì, chỉ thấy mắt mình mở rộng ra, ứa đầy nước mắt, tay nắm chặt mấy tờ giấy bạc đến nỗi chúng nhanh chóng biến dạng. Bé cũng mím chặt môi mà không khóc được thành tiếng.

(Từ cuốn sách Đừng Bao Giờ Hối Tiếc)



Vậy đấy, một tâm hồn not nớt, trong trắng như một tờ giấy bị một tâm hồn đen tối làm dơ bẩn. Trẻ em là một tâm gương phản chiếu hoàn hảo cho những gì mà người lớn giáo dục chúng. Người lớn cứ chê các bạn trẻ lúc này sao hư thế, mà họ không nghĩ rằng những người trẻ chẳng qua cũng chỉ là một tâm gương phản chiếu cách giáo dục của họ mà thôi.

Khi niềm tin xụp đổ, cái gì sẽ còn lại trong ta?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét