23.11.12

Không ai bị bỏ lại đằng sau


1. Nhìn bức ảnh này, tự nhiên trong lòng tôi nhói lên một chút bởi cảm giác chỉ thấy những sống lưng của bạn bè. Cái cảm giác chỉ nhìn thấy tấm lưng của người khác đôi lúc thật sự không thoải mái. Nó giống như một tiếng gọi vang vọng từ đâu đó, đặc quánh lại và thì thầm vào tai bạn và nói cho bạn biết, con người, về bản chất quả thật là cô đơn. Người ta cứ thấp thỏm nhìn về phía trước, vội vàng tiến về phía trước và để lại đằng sau, những sống lưng vô cảm. Bất chợt tôi rùng mình, bởi trong cái không gian đẹp đến nhường ấy, với cái nắng chiều dịu dàng và cả những tiếng nói cười rộn ràng mà đến bây giờ hồi tưởng lại, tôi vẫn còn thấy rõ cái phong vị vui vẻ dễ chịu; vậy mà len lỏi đâu đó, vẫn mơ hồ một chút cảm giác trống vắng. Đôi khi, nhìn người khác từ phía sau, có lẽ là một điều buồn nhất. 

2. Chúng ta cứ tiến về phía trước như những con tàu băng băng trên đại dương để tìm về một cái đích cụ thể nào đó. Nói cho cùng, phải chăng mục đích duy nhất của cuộc sống là tìm cho mình một điểm dừng? một bến đỗ? Trong cuộc hành trình dài thật dài ấy, đã bao giờ chúng ta nghĩ về những người mà chúng ta đã đi qua, đã để lại phía sau để mà bước tiếp? Có những người chỉ đơn giản là họ tự tách ra và đi trên chính con đường của họ, nhưng cũng có những bóng hình đã vĩnh viễn ở lại phía sau. Có một thoáng nào đó, đôi khi nghĩ lại, những hình bóng ấy chợt hiện ra rõ mồn một. Cứ. Như. Một. Sự. Ám. Ảnh. 

3. Cuộc sống là một chuỗi dài những niềm vui bất tận; tôi nhớ đã có ai nói với tôi như vậy. Khi tôi hỏi, vậy còn nổi buồn đã đi đâu? Người đó chỉ nhìn tôi và trả lời, trong vui là đã có buồn, không có đau khổ thì đã chẳng có sung sướng đến trọn vẹn. Hãy cứ nghĩ nỗi buồn như một phần của niềm vui thì tự khắc sẽ thấy cuộc sống là một chuỗi những sự kiện đầy hoan hỉ và tươi sáng. Có như vậy thì mới thật là dễ sống. Tôi chỉ mỉm cười và nói, thật quá sức phi thực tế. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ lời của người đó cũng chẳng có gì không đúng. Cách mình nhìn cuộc sống của mình thế nào là do chính mình lựa chọn. Trong mắt của người đó, cuộc sống là như vậy và đó là cách mà anh ta sống. Rốt cuộc, tôi cũng đã bỏ anh lại đằng sau mà đi trên con đường của mình. Cuộc sống của tôi, chắc chắn chẳng phải là những chuỗi dài những niềm vui như thế, nhưng tôi chấp nhận những nổi buồn của mình mà không đánh đồng nó với sự vui vẻ. Bất giác, tôi tự mỉm cười bởi dường như tôi chả thể bỏ lại "anh ta", rốt cuộc, tôi vẫn mang theo những gì anh ta nói từng ngày và luôn suy nghĩ về những điều đó. Tưởng đã bỏ lại đằng sau; nhưng cuối cùng lại chẳng thể nào làm được.

4. Tôi đã từng hy vọng, mình sẽ là người có mặt trong những kỷ niệm hạnh phúc của bạn bè và những người tôi quen biết và quý trọng. Tôi muốn họ ghi nhớ hình ảnh của mình mãi như vậy và khi nghĩ về tôi, họ sẽ chỉ toàn nghĩ về những điều tốt đẹp. Nhưng điều này dường như là vô lý quá. Bởi bản thân tôi vốn chẳng tốt đẹp gì, tôi chưa chắc đã là chính tôi. Vậy tôi có quyền gì mà muốn mọi người nghĩ về tôi một cách tốt đẹp. Tôi là một mẫu không hoàn hảo và rồi tôi cũng sẽ xuất hiện trong tâm trí mọi người như vậy, một kẻ "không hoàn hảo". Sẽ có những mảng tối trong hình ảnh của tôi  và sẽ có rất nhiều thứ a, b, c, x, y, z thứ khác trong đầu mọi người. Nhưng như vậy cũng đủ khiến tôi hài lòng vào lúc này, chí ít là họ còn nhớ đến tôi và nhớ về tôi.

5. Những con đường, những cuộc gặp gỡ, những người bạn và những người quen. Tất cả đều là những kỷ niệm, là sự yêu thích và có một chút gì đó của sự tiếc nuối. Không có bữa tiệc nào là không tàn và cũng chẳng có niềm vui nào là kéo dài mãi. Nhưng tôi chỉ mong, chí ít, tất cả những kỷ  niệm sẽ vần còn một chút gì đấy trong trái tim của những người đã từng "đồng hành" với nhau. Chỉ cần như vậy là đã đủ để "chúng ta" song hành mãi mãi bên nhau. Nói gì thì nói, cảm giác bị bỏ lại phía sau quả thật không phải là một cảm giác dễ chịu. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét