16.11.12

Đằng Sau Những Câu Chuyện


Tôi là người thích những câu chuyện, tôi có thể ngồi để nghe người khác kể những câu chuyện cuộc đời họ hoặc những gì đang diễn ra xung quanh cuộc sống vỗn dĩ bận rộn của họ. Tôi có thể lắng nghe để được tưởng tượng mình là một phần của những câu chuyện ấy và để có thể cho mình "cái quyền" được hiểu họ nhiều hơn nữa. Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi đã có thể hiểu hết một ai đó. Bởi đằng sau những gì được phơi bày ra "ánh sáng" vẫn luôn có một góc khuất mà không phải ai cũng có thể nhìn thấy. Đằng sau những câu chuyện luôn có những khởi nguồn, diễn biến và kết thúc mà ở bất cứ giai đoạn nào cũng đều có những chi tiết mờ ảo mà nếu lắng nghe thật kỹ, đôi khi chúng ta sẽ nhận thấy được sự vui sướng, sự buồn tủi hay thậm chí là sự căm giận đã được che đậy một cách khéo léo.

Tôi đã từng ngạc nhiên đến quặn lòng khi vô tình biết được một cô bạn; với vẻ ngoài bất cần đời, miệng mở ra là "phun châu nhả ngọc", tính tình thô lỗ; lại cũng có hoàn cảnh chẳng khác nhà tôi là mấy; thậm chí còn bi thảm hơn. Cha cô bỏ ra đi khi cô còn nhỏ, và cô đã phải lao vào dòng đời quá khắc nghiệt này khi vẫn còn là học sinh cấp 3. Từ đó, dù có không thích nhưng không bao giờ tôi có thể ghét cô cả. Và tôi chợt nhận ra, mình đã không biết chút gì rõ ràng và nghiêm túc đối với tất cả bạn bè hay người thân xung quanh mình. Họ đã ở gần mình đến vậy, đã cùng sống, cùng học, cùng chơi với nhau trong khoảng thời gian cũng không phải là ít ỏi, nhưng dường như những chi tiết về cuộc đời họ chưa bào giờ rõ ràng trong mắt tôi cả.

Tôi có một người chú có tật nói ngọng, từ nhỏ chú đã là tâm điểm của những trò trêu trọc đến mức chưa học xong cấp 2 chú đã bỏ học. Nhiều năm sau đó, xã hội này đã nhào nặn ra một người đàn ông giận dữ. Ông giận dữ với chính cả gia đình mình. Dường như chưa bao giờ ông có một phút giây tỉnh táo. Cả cuộc đời ông gắn liền với bia rượu. Và trong những cơn say, ông trút giận lên vợ con mình và đôi lúc là cả anh chị em mình. Có một thời điểm, tôi đã nhấc điện thoại lên và gọi đến số 113 để công an đến giải quyết khi chứng kiến ông đánh đập vợ con mình. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình có chút ít tàn nhẫn, nhưng vào giây phút ấy tôi nghĩ đó là điều cần thiết. Trong gia đình tôi, không ai cười cợt khi nghe những người ngọng nói chuyện bởi chúng tôi hiểu nỗi đau của họ. Khi xem những vỡ kịch hài trên truyền hình mà diễn viên giả sứt môi để nói ngọng, chúng tôi đã không ai cười. Và khi nghe những người bạn của mình đùa giỡn về tật nói ngọng của một người nào đó, tôi đã cảm thấy không thoải mái. Tất nhiên, tôi chẳng trách ai cả bởi nếu tôi ở trong một hoàn cảnh khác, có lẽ tôi cũng đã cười. Chỉ đơn giản là đằng sau câu chuyện của tôi, luôn có hình ảnh của một người chú ngọng nghịu và đáng thương. Có lẽ vì thế mà tôi không thể cười.

Khi tôi nghe một câu chuyện về người này, về người kia; đôi lúc tôi dừng lại và suy nghĩ, đằng sau những câu chuyện ấy, liệu có những lý do nào chăng? Một cô diễn viên phải đi nâng ngực để phù hợp với vai diễn mà cô cho rằng sẽ giúp cô thay đổi cả cuộc đời mình, điều đó đáng đúng không? Một tên trộm chó sẽ không phải bị đánh chết nếu người ta biết được hắn phải nuôi một nhà với năm miệng ăn, hắn đang có một công việc nhưng thu nhập không đủ và đi trộm chó là một cách để kiếm thêm thu nhập mà hắn vừa biết đến. Nếu biết được điều đó thì những người dân tàn nhẫn kia có còn xuống tay?

Nhưng có lẽ thật là khó, những câu chuyện luôn là những câu chuyện. Chúng ta lắng nghe nhưng chỉ ít người chú tâm đến những gì nằm sau đó. Có lẽ chúng ta đã quá đủ bận rộn trong cuộc đời mình, cho những việc khác quan trọng hơn là dành thời gian để tìm ra những thứ mà có thể chẳng giúp ích gì cho chúng ta nhiều ngoài một chút an ủi trong cõi lòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét