18.12.11

Tí ti thôi nhé



Hôm nay chuyển sang dùng Timeline của Facebook và tình cở xem lại những gì mình đã ghi lại trên Mạng Xã Hội này, kỷ niệm tự nhiên ùa về như "nước lũ". Có những status, note, hình ảnh, khi xem lại khiến trái tim mình ấm áp và nụ cười nở rộng trên môi, nhưng cũng có những dòng chữ, những hình ảnh khiến tim mình thắt lại.

Thời gian trôi qua nhanh quá, và mình liệu có thay đổi? 

Câu trả lời là có. Đọc lại những gì mình viết, những suy nghĩ của mình lúc vẫn còn là một cậu sinh viên trong trường Đại học, thật ra cũng không có gì khác với con người mình bây giờ lắm, nhưng có cái gì đó không còn thân thuộc nữa. Có cái gì đó thật sự mơ hồ nhưng mình cảm nhận rõ ràng rằng, mình đã không còn như trước đây. Còn khác như thế nào thì chịu, có lẽ ít điên hơn chăng^^

Cũng đã một năm rưỡi khi mình rời ghế nhà trường, có nhiều thứ đã diễn ra, vui có, buồn có, tức giận có, ganh tị có, thỏa mãn có, ức chế cũng có, nói chung là đủ tất cả các cảm xúc. Là người lớn đã khó thì làm người lớn có trách nhiệm lại càng khó hơn nữa. Trách nhiệm, nghĩa vụ và cả áp lực nữa, tất cả đều có thể làm biến đổi con người của mình theo những hướng mà đôi lúc chúng ta chẳng bao giờ ngờ tới. Đôi khi mình khát khao được quay trở lại thời sinh viên của mình chỉ để được vô tư theo đuổi những câu hỏi về cuộc sống, về tương lai mà không thật sự lo lắng cho nó. Nhưng có lẽ, đó cũng chỉ là những mơ ước của những phút giây yếu lòng mà thôi, chứ đường còn rộng, tháng ngày còn dài và cũng còn rất nhiều điều lý thú đang còn chờ đợi mình phía trước, tương lai lúc nào cũng thú vị khi tự tay mình khám phá hơn là ngồi nghĩ về nó.

Xem lại chặng đường mình đã đi qua bằng những câu chữ, những câu chuyện mình đã kể với cảm xúc và tình cảm của mình cứ như là một cuốn phim quay chậm với thật nhiều cung bật cảm xúc. Ngày ngày qua đi, có những người bạn đến với cuộc đời ta và cũng có những người lại cất bước ra đi. Trái tim của một con người dường như chẳng bao giờ đủ lớn để có thể ôm trọn tất cả những người bạn của mình, họ đến rồi đi, tự nhiên như không khí và hơi thở, tuy nhiên dù thế nào thì những kỷ niệm hỏ để lại thì thật sự không bao giờ có thể quên được. Có những người bạn cứ vậy mà tiến lên cùng mình, họ không bao giờ dừng lại, họ bước đi trên con đường riêng của họ với những suy nghĩ và ước mơ hoàn toàn khác. Có những người bạn, cứ thế mà đứng lại với thời gian và không gian. Những giọt nước mắt đã rơi và tình cảm cũng cứ thế mà vơi dần đi năm tháng.

Tuổi trẻ thật sự là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của một người. Thật sự là như vậy. 

Chỉ tí tí vậy thôi, dạo này mình chẳng có nhiều thời gian để viết cái gì cả, có lẽ mình cần "sống" thật sự nhiều hơn nữa để có cái mà nghĩ đến và viết thôi :)

Cho một ngày với những kỷ niệm tràn về

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét