10.1.13

Giữa hai thế giới...



Những trang còn lại của cuốn sách đang đọc dở cứ lần lượt được tôi "ngấu nghiến". Cảm giác muốn mau chóng hoàn thành một điều gì đó dang dở thật sự vừa phấn khích lại vừa mang một chút tiếc nuối mơ hồ; đôi lúc còn cả một chút mệt mỏi.

Phấn khích bởi niềm vui được "chinh phục" một cái đích, được khám phá những hồi kết của những câu chuyện, là sự hân hoang của trì tò mò được thỏa mãn. Nhưng bên cạnh đó cũng là sự hụt hẫng khi "chuyến hành trình" phải kết thúc tại đây, những "niềm vui" dường như theo đó cũng phai nhạt đi. Nó dường như là cảm giác của sự mất phương hướng khi bản thân đã đi đến tận cùng của một cái gì đó. Trong mớ hỗn độn ấy, đôi lúc còn có cả cảm giác lo sợ bởi sự thất vọng khi phát hiện những gì mình bỏ công sức ra rốt cuộc lại không mang lại một kết quả tương xứng, hay những gì mình hy họng, đôi khi chỉ là một màn sương mờ ảo không cách nào làm cho rõ ràng cả. E đó cũng là lẽ thường tình khi con người vốn dĩ là những kẻ tham lam, chưa bao giờ chúng ta thỏa mãn với kết quả mà chúng ta đạt được. Đôi lúc tôi nghĩ có thể đó cũng là lý do khiến chúng ta cô đơn trong chính những dục vọng và ham muốn của mình.

Gấp cuốn sách đã đến hồi kết lại, tôi thả những suy nghĩ mông lung của mình vào bầu không khí tĩnh mịch đến khó thở tại quán cà phê quen thuộc. Sự im lặng đến bất thường của quán đã khuếch đại những âm thanh dù là nhỏ nhất. Tiếng rửa ly lách cách hay tiếng khẽ xê dịch bàn ghế của cô phục vụ giống hệt như tràn âm thanh cuồng nộ của những lưỡi khoan không khoan nhượng mà chọc thẳng vào trí óc tôi. Rồi bất chợt, những bản nhạc của Lê Cát Trọng Lý vang lên, những thanh âm trong trẻo và trầm buồn được phát ra từ cây đàn guitar của cô (tất nhiên là từ đĩa nhạc được phát ra từ một cái máy nào đó), thật thú vị là nó phù hợp đến bất ngờ trong không gian mà tôi đang tồn tại lúc này. Thật sự , theo tôi nghĩ, đó là một điều hết sức thú vị. Từng câu, từng chữ của bài hát "Trời Ơi" cứ như vậy mà được lùa vào bầu không khí trống vắng lúc này, và cứ như thế tôi cảm thấy thật sự thanh thản.

Có người bước chân vào quán, mang theo sự ồn ã vốn dĩ cần phải có tại không gian quán xá này, một bầu không khí "vỗn dĩ phải thế". Những bản nhạc cũng đã thay đổi từ lúc nào. Từ trong tâm trí tôi, những tiếng vọng của dường như nhỏ đi và im bặt. Tôi khẽ mấp mấy môi vã hát theo lời bài hát vừa kết thúc. Lướt nhìn quán một lúc, tôi đứng dậy và quay trở lại công việc thường nhật của mình. Bước chân ra khỏi quán, tôi chợt nghĩ, có khi nào tất cả những gì vừa xảy ra là do tâm trí tôi tưởng tượng ra? Một sự yên tĩnh đến lạ kỳ trong trí óc.

Chắc có lẽ là vậy. Đôi khi tôi có cảm giác như mình đang bước đi giữa hai thế giới...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét